1 Tiểu thành Khúc Giang nằm ở biên giới Doanh châu, vốn là chốn hẻo lánh không mấy nổi trội, lại cách xa kinh đô. Trong thời buổi loạn lạc, dù đã mấy bận đổi chủ, song do là một thành nho nhỏ không can hệ đến đại cục, nhờ vậy mà tránh được tai ương binh đao, thành bị phá, nhà bị cướp, người bị giết.
2 “Đêm qua đạo trưởng có an giấc không?” Sáng sớm đã thấy Tần Lan Khê tươi cười đến chào hỏi. Đã quen với tính kiệm lời của Phó Trường Đình, Tần Lan Khê cũng không lý tới khuôn mặt lạnh lùng kia, tự mình nói tiếp, “Mấy hôm nay đi đường vất vả, mệt chết được.
3 “Rồi sao nữa?” Tần Lan Khê phe phẩy quạt, hiếu kì hỏi tới. Trong trà quán người đến kẻ đi lũ lượt, có người lo lắng bảo rằng, đêm hôm qua ngoài cửa tây đã nhìn thấy những bóng đen kỳ quái.
4 Hai hôm sau, Đậu Tử toàn thân lấm máu xuất hiện ở cửa đông. Mọi người hoảng hốt vội vàng ôm thằng bé đã ngất xỉu về quán trọ. Đại phu nói, nó chỉ bị thương ngoài da, do sợ hãi quá độ mà sốt cao liên tục.
5 Nắng hè chói chang, giữa trưa trời nóng như đổ lửa. Ve sầu dưới ánh nắng gay gắt thả sức kêu ra rả. Ven đường rất hiếm người đi lại, thành Khúc Giang dưới cái nóng khốc liệt nơi nào cũng trở nên xơ xác.
6 Giữa hạ mưa liên miên, thời tiết chốc này chốc khác. Buổi sáng bầu trời trong vắt, thăm thẳm không gợn áng mây. Vừa qua trưa, tiếng sấm rền từ xa vọng lại đánh tan cái nắng, bầu trời bỗng tối sầm tối xịt.
7 Bẵng đi vài hôm, trong thành bỗng hết chuyện quái lạ. Người bán hàng rong mới tới than phiền với Dương quả phụ ở phố đông, cái trống bỏi trong gánh tự nhiên không cánh mà bay, trong túi tiền lại dôi ra một ít bạc vụn.
8 “Chuyện hôm qua, coi như chết cùng hôm qua. ” Nhìn ngón tay thiếu mất, đôi mắt đạo giả vẫn trong suốt, vẫn là khuôn mặt vô tư khi định tội phán tử chúng yêu quái tà ma, chân mày lẫn khóe mắt, đều nói không hết sự dịu dàng thương xót, “Luân hồi đi thôi, trần gian khổ lắm.
9 Mỗi ngày Phó Trường Đình đều đi con đường từ tiệm tạp hoá đến quán trọ hai lần. Khi đi mặt trời mọc, khi về mặt trời lặn, vô tình đã khắc sâu cảnh vật ven đường.
10 Năm ấy trời đông giá rét, việc học phải tạm đình chỉ. Sư thúc trông coi kinh các nhận lời mời của lão hữu đến Côn Lôn phẩm trà. Tạm thời kinh các không có người trông coi.
11 “Sư huynh…” Một tiếng thở dài yếu ớt vụt ra khỏi miệng quỷ say. Khẽ lắc đầu, đạo giả vươn tay ra định lấy chén rượu trong tay y đi. Ngón tay tái nhợt đột nhiên khẽ mấp máy, buông lỏng chén ra, nhưng lại tựa như dây leo quấn lấy ngón tay đạo giả, thật cẩn thận níu lấy lóng đầu tiên của ngón trỏ.
12 Trận chiến ở Ngọc thành như dầu sôi lửa bỏng. Trăm năm sau, cuộc chiến này sẽ trở thành vô số áng văn mỹ lệ của giới văn nhân. Hí khúc, Bình thư, Đàn từ… thậm chí trong lời kể chuyện dưới đêm hè đầy sao của người bà hồn hậu sẽ vẫn còn lưu lại vết tích cố sự trong trận chiến Ngọc thành.
13 “Bần đạo đến đây không phải vì huyết trận, chỉ có vài chuyện nhỏ muốn lãnh giáo công tử. ” Phó Trường Đình trầm giọng nói. Y cúi đầu xuống khoá chặt ánh mắt của người kia, ánh trăng tỏ ngời trên cao như dát vài phần lạnh lẽo lên khuôn mặt tuấn lãng, “Hàn công tử, người đoán sai rồi.
14 “Trên người có mùi máu tươi. Cho dù có quỷ khí và tử khí che đậy, nhưng cũng không thể che giấu mọi thứ. Nếu không ở trung tâm huyết trận thì không thể đậm như vậy.
15 Một đêm trước khi rời kinh, Hách Liên Phong lại cho vời Phó Trường Đình. Chỉ có ba năm trôi qua, song khuôn mặt của Hách Liên Phong hằn vẻ khắc khổ hơn trước nhiều.
16 Đầu mùa đông triều Tân Nguỵ, Vĩnh Phong năm thứ nhất, Thiên Cơ Tử chết tại thành Khúc Giang thuộc Doanh châu, bè đảng của Lỗ Tĩnh Vương đến đây bị tiễu trừ sạch sẽ.
17 Lấy tay làm dao, Phó Trường Đình bổ xuống, đao gỗ lập tức tách thành hai. Hóa ra bên trong rỗng ruột, một mảnh giấy nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn. Một bài vè vỏn vẹn có bốn dòng: trời hoang mang đất hoang mang, nhà có trẻ nít khóc oang oang, quân tử đi qua đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.