21 “A…ngô…không…” Da thịt lành lạnh của đối phương xoa vào thân thể cực nóng của Trầm Di. Khoái cảm rõ rệt lập tức xông lên đại não, làm cho Trầm Di không khỏi kêu lên.
22 Sự yên lặng của buồi sáng, bị âm thanh cãi nhau đánh vỡ. Trầm Di bị âm thanh không lớn không nhỏ đánh thức, mở hai mắt ra, ánh mặt trời có hơi chói mắt.
23 Nước từ vòi hoa sen chảy xuống thấm ướt mắt. Trầm Di nhìn quần áo Sở Trung Thiên đang mặc, thậm chí còn có cảm giác hiện giờ đang là mưa mùa hạ.
Trong không khí chỉ có tiếng thở dốc của hai người.
24 Cảm giác có chút là lạ, thân thể của đối phương càng ngày càng nóng. Trầm Di xoay người liền thấy mặt của Sở Trung Thiên đỏ ửng.
Hôm qua, Trầm Di dưới sự quấn quít bám dính của Sở Trung Thiên, đành bất đắc dĩ đồng ý ngủ chung một cái chăn với Sở Trung Thiên, cũng may là đối phương không có động tay động chân.
25 Sau khi hai người sửa sang lại các tài liệu sẽ đem đi đóng dấu.
Sở Trung Thiên không biết từ chỗ nào kiếm được hồ sơ đấu thầu của Toàn Cảnh Building, sau đó lại tìm được tài liệu đã được tính toán khá tốt, cùng với danh sách sự thầu, đưa cho Trầm Di in ra.
26 Mấy ngày kế tiếp đều là ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng cũng có chút tiếc nuối.
Trầm Di vẫn là lấy tay giúp Sở Trung Thiên giải quyết dục vọng.
Đôi mắt tràn ngập dục vọng của đối phương luôn làm cho hắn hoảng hốt, không khỏi âm thầm nghĩ rằng mình quả thực là quá ích kỷ.
27 “Ngô…” Không đợi đi vào đến phòng ngủ, Sở Trung Thiên không thể đợi được liền hôn lên môi Trầm Di.
Ôn nhu mà ngọt ngào.
Dục vọng của cả hai đã thiêu đốt đến cực hạn, không chỉ thân thể ham muốn đối phương.
28 Cạy mở đôi môi của đối phương, vươn lưỡi tiến vào liếm láp khoang miệng của đối phương.
Trầm Di mặt đỏ như muốn xuất huyết, cũng không phải hắn chưa từng hôn, nhưng mà đây lại là lần đầu tiên chủ động hôn môi cùng nam nhân, hơn nữa còn là người hắn yêu sâu đậm.
29 “Hả…” Trầm Di mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Thì ra đang đùa bỡn hắn?
Trong lòng không khỏi hiện lên cảm giác bi ai.
Sở Trung Thiên có phải là thấy biểu hiện của hắn quá *** đãng, cho nên muốn đùa bỡn hắn?
“Ta muốn ngươi…” Thanh âm bởi vì *** mà ấm ách mang theo tình cảm nồng đậm.
30 Lại là thảm màu xanh lục tưởng như vô tận.
Golf là một môn nghệ thuật. Trong đó bao hàm từ tri thức về kiến trúc đến khí tượng.
Bản thân sân golf chính là một kiến trúc hoàn mỹ, greens, tee-box, hazards1…Dù gì đi chăng nữa cũng là kết tinh của nghệ thuật.
31 Ngày hôm sau, hai người lại tới sân bóng. Lúc này không đi đến bên trong sân mà đến câu lạc bộ.
[Ý: H, H của tối qua đâu? Bảy: Ta bỏ qua rồi Ý:–]
[Câu lạc bộ chính là địa phương bên trong sân bóng, là nơi thay quần áo cũng như chọn Caddy]
Trầm Di cảm giác có chút khẩn trương, bởi vì hôm nay là trận quyết đấu cuối cùng.
32 Hai người về tới khách sạn, Sở Trung Thiên ngồi trên giường, im lặng không nói gì cả.
Không khí dường như đông cứng lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
33 Sân bay.
Bầu trời màu lam nhạt, gió nhè nhẹ thổi.
Ít nhất đối với người phương bắc mà nói, thật sự rất ấm áp.
Bởi vì ngày hôm qua Sở Trung Thiên có chút buồn bực, cho nên vé máy bay là do Trầm Di đặt.
34 Trầm Di từ sớm đã tới công ty.
Chỉ là muốn sớm được nhìn thấy Sở Trung Thiên.
Nhìn đến vị trí đối diện vắng vẻ, cảm giác có chút là lạ.
Rồi lại không biết lạ ở chỗ nào.
35 Ngày đầu tiên,
Ngày hôm sau,
Ngày thứ ba.
Đã hơn mười ngày, ban đầu còn có chút hy vong, dần dần theo thời gian cũng mất đi.
Nằm trên giường, theo thói quen nhìn về bên trái mình, thời gian trước kia, Sở Trung Thiên có thói quen rất đúng giờ chào buổi sáng.
36 Mở cửa phòng ra, nhìn thấy trong phòng bừa bộn, Thiên Hạo không khỏi sửng sốt một chút. Trong phòng ngủ loạn thành một đống, còn có mảnh vỡ của chai rượu.
37 Nằm viện đã được một tuần lễ, mỗi một ngày, đều bắt đầu như vậy.
“Ta đã nói không ăn là không ăn, ngươi có thể đừng làm phiền ta được không!!” Suốt một tuần lễ này Thiên Hạo đều vào bệnh viện đưa cơm cho hắn.
38 Sáng hôm sau, Thiên Hạo lại tới đưa cơm.
Thương tích đã khôi phục rất tốt, chỉ cần làm thủ tục là có thể xuất viện được rồi.
Trầm Di lúc này chỉ nhận lấy cặp ***g, cúi đầu, ăn.
39 Từ ngày đó trở đi, Thiên Hạo không còn nhắc lại chuyện ước hẹn nửa năm nữa.
Trầm Di vì muốn chờ Sở Trung Thiên, lại đến công ty.
Chỉ có điều vốn làm ở vị trí dự toán tài liệu nay triệt để biến thành tạp vụ.
40 Ăn điểm tâm, sau đó đi làm.
Công ty giống như đã bị công ty khác chiếm đoạt, chẳng những không giảm biên chế, mà tiền lương so với trước đây còn cao hơn nhiều.