61 “Ngô…” Đầu lưỡi của đối phương chăm chú dây dưa, làm cho Trầm Di không thở nổi.
Chỉ cảm thấy thân thể không khỏi như nhũn ra, cả người không ngừng trượt xuống dưới.
62 “Ngô…” Một tay liều mạng che miệng của mình.
Tay kia, không khỏi nhéo mạnh lên cánh tay Sở Trung Thiên.
Hoảng sợ nhìn Sở Trung Thiên.
Đột nhiên bừng tỉnh, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Vì sao lại trầm luân trong ngực Sở Trung Thiên?
Càng đáng sợ hơn chính là, lúc này thậm chí ngay cả ý muốn phản kháng cũng không có?
Vì sao lại có thể như vậy?
Vì sao???
Nỗi buồn không thể hiểu được từ gương mặt chảy xuống.
63 “Ngô…ngô…” Nụ hôn khiến cho người ta mê loạn.
Trầm Di không khỏi bi ai.
Chỉ cần Sở Trung Thiên muốn mình câm miệng, đối phương sẽ hôn môi mình.
Dùng môi hung hăng ngăn chặn môi của mình.
64 Trầm Di sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm giác cả người đều khó chịu. Giống như bị cảm.
Thậm chí đứng dậy cũng chẳng muốn đứng. Vươn tay mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy thuốc cảm ra.
65 Rõ ràng chẳng là chuyện gì, lại có cảm giác toàn thân đều mệt mỏi muốn chết.
Trầm Di từ bỏ Sở Trung Thiên.
Bởi vì muốn tìm được Sở Trung Thiên, hắn phải buông tha một thứ, có lẽ được không bằng mất.
66 Ngày 1/10 cũng không có gì khác biệt so với mọi năm.
Nhìn những tiết mục được quay ở khắp nơi.
Pháo hoa mừng quốc khánh nổ ngay trước cửa sổ lớn.
67 Đại não chưa bị khống chế, nhớ tới một việc.
Thiên Hạo chưa bao giờ biết về quan hệ giữa hắn với Sở Trung Thiên. Chỉ luôn mù quáng đối tốt với hắn.
68 Đi tới trước tòa nhà của 4D Genaration
Trầm Di ngẩng đầu nhìn tòa nhà.
Hít một hơi, đi vào.
Khác với trong tưởng tượng là sẽ bị ngăn cản, lần này Trầm Di không hề gặp một chút ngăn cản nào.
69 Trầm Di nhìn nhìn cái vòng tay tuyệt đối không có chút nào tinh xảo. Hắn đã phải chờ tới ba ngày mới nhận được nó.
Bởi vì Diệp Tình sợ Trầm Di chờ không kịp, một mình cầm địa chỉ chạy mất, cho nên Diệp Tình đem vòng tay cùng địa chỉ gửi đến cùng một lúc.
70 Nữ nhân mang Trầm Di đi tới một gian phòng trong, Trầm Di đi vào, trong phòng chỉ có một giường lớn cùng một cái tủ quần áo lớn.
“Buổi tối ngươi ở đây nghỉ ngơi a, bây giờ là thời gian chúng ta làm việc, chờ đến buổi sáng thì chúng ta mới rảnh rỗi.