41 “A…ân…” Cơn khoái cảm mãnh liệt gần như thô lỗ tựa như những cơn sóng biển đánh mạnh vào trong đầu.
Hai chân Trầm Di run rẩy, đã sắp đứng không vững.
42 Thiên Hạo giúp Trầm Di mặc quần áo xong.
Đang giúp Trầm Di kéo quần lên, nhìn thấy chất lỏng bên đùi đối phương thì mặt vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn.
43 Lẳng lặng ngồi ở trong góc, nhìn mọi người đều bận rộn, hưng phấn.
Nghe nói công ty sẽ sát nhập cùng với một xí nghiệp lớn, hiện tại mọi người đều là công nhân viên chức của cái xí nghiệp lớn kia.
44 Đi tới công ty, Trầm Di phát hiện có chuyện gì đó.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn. Có lẽ ngày hôm qua đi chơi thật là vui vẻ a.
Nhưng mà lại có vẻ không giống, cả đám nữ nhân viên đều xuân quang đầy mặt.
45 Đây là đang nằm mơ a?
Trầm Di không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, tất cả tình cảm đang đan xe vào nhau.
Trong đó nhiều hơn cả chính là cảm giác sợ hãi, sợ rằng cuộc sống yên tĩnh của mình sẽ bị phá vỡ.
46 Mấy ngày nay đều bình an vô sự, cho nên Trầm Di cũng từ trạng thái khẩn trương mà khôi phục lại bình thường.
Thật tốt, tất cả chuyện này đều chỉ là tự mình đa tình.
47 “A…ngô…Sở Trung Thiên…ngươi rốt cuộc…muốn…muốn lấy thứ gì ở ta?”
“Hay chỉ đơn giản là… muốn đùa bỡn thân thể của ta?” Trầm Di thở phì phò, hỏi Sở Trung Thiên.
48 Tất cả động tác của Sở Trung Thiên toàn bộ đều dừng lại, chỉ kinh ngạc nhìn Trầm Di.
“Ngươi đây là, vì hắn?” Ánh mắt đối phương vô cùng lạnh lùng, làm cho toàn thân Trầm Di không khỏi phát run.
49 Qua hơn nửa ngày, Trầm Di mới hồi phục tinh thần.
Sở Trung Thiên nhặt quần của Trầm Di lên, đặt lên trên đùi Trầm Di, sau đó kéo Trầm Di đến, giúp hắn mặc quần.
50 Nếm qua chút điểm tâm, Trầm Di chỉ có thể thành thành thật thật chuẩn bị đi làm.
“Sớm…” Sau khi thang máy mở ra, Thiên Hạo lại mỉm cười với hắn.
“Sớm…” Đáp lại lời của Thiên Hạo, Trầm Di đi vào trong thang máy.
51 Trầm Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, tình cảm ấm áp nồng đậm vây quanh toàn thân.
Hai mắt không khỏi cay cay, thậm chí còn muốn khóc lên.
“Thiệt là, ngươi sao lại ngu ngốc như vậy nha.
52 Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ yên bình giống như mấy ngày trước, đến công ty, nhìn thân ảnh bận rộn của mọi người, Trầm Di mới phát hiện, hắn sai rồi.
53 Điểm thần kỳ của vận mệnh, chính là nó vĩnh viễn không ngừng chuyển động.
Cho nên, sự thật nào cũng vậy, cuối cùng cũng sẽ lộ ra.
Trầm Di cảm giác công ty náo nhiệt hơn nhiều so với trước đây, luôn luôn có rất nhiều người yêu cầu chủ tịch của bọn họ đem văn phòng chuyển về 4D, nhưng mà Sở Trung Thiên đều cự tuyệt.
54 Lúc Sở Trung Thiên đi tới văn phòng thì nhìn thấy Trầm Di đang đứng trước cửa văn phòng hắn, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Sở Trung Thiên mở cửa, Trầm Di liền theo Sở Trung Thiên đi vào.
55 Đi tới mặt Sở Trung Thiên, cúi người xuống, nhẹ nhàng phủ môi của mình lên.
Cảm giác mềm mại quen thuộc, làm cho Sở Trung Thiên cực kỳ muốn ôm lấy Trầm Di.
56 Trầm Di chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Trầm Di, ai vậy?” Thiên Hạo ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi Trầm Di.
“Là người mới đến, không ngờ lại là thủ trưởng của ta.
57 Hai mắt không khỏi trợn to, chiếc nhẫn này, vì sao…
“Ta biết tình yêu của chúng ta là mãi mãi. ”
Đột nhiên, trong ý nghĩ lại hiện ra hình ảnh lúc Sở Trung Thiên bày tỏ với hắn, khi đó hắn rất hạnh phúc.
58 Chạy về nhà, gian phòng vắng vẻ, yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.
Một người nhàm chán đứng trong nhà, xem những tiết mục vô vị trên TV.
59 Sở Trung Thiên đứng ở bãi đỗ xe nhìn thấy Trầm Di thì không khỏi ngây dại.
“Sao vậy? Bộ quần áo này không thích hợp?” Bất an sờ lên đá quý gắn trên cà vạt.
60 Phòng vệ sinh sạch sẽ mà xa hoa không một bóng người.
Mở vòi nước ra, dùng nước lạnh hất lên mặt mình. Một lần lại một lần, nếu không phải vì vòi nước ở vị trí quá thấp, Trầm Di lúc này không chừng đã trực tiếp để đầu mình dưới vòi, để cho mình tỉnh táo lại.