1 Mở đầu
Đầu mùa xuân, sân sau Diệp gia.
Giữa sân có một cái ao rộng, nước trong vắt thấy cả đáy, phản chiếu sóng nước lung linh. Bên cạnh ao có ba cây liễu xếp thành hình tam giác, là chính tay Diệp Kính Huy trồng lúc em trai Kính Văn về nước học tập, còn nói đùa ba gốc cây ấy đại diện cho ba anh em họ, sau này khi ai cũng đã thành gia lập nghiệp, lúc về nhà có thể cùng ngồi hóng mát và uống rượu dưới tán cây.
2 Khoảng thời gian trước, thị trường chứng khoán trong nước đột nhiên phát sinh biến cố mà thoải mái lên xuống, người trong nghề đều hoài nghi có cao nhân thao túng phía sau.
3 Diệp Kính Huy kéo vali hành lí to oành đáp chuyến bay về nước, khi đến thành phố B đã là bảy giờ tối.
Đầu mùa xuân, thời tiết se se lạnh, Diệp Kính Huy lái xe về, dọc theo đường đi, hắn ngắm ánh sáng rực rỡ của đèn đêm chiếu vào cửa kính biến hóa thành những mảng màu sặc sỡ.
4 Diệp Kính Huy bước vào thang máy chạy thẳng xuống tầng trệt. Chú Chung vừa gọi điện cho hắn đã sớm chờ ở đấy, thấy hắn tới, ông lập tức đến sát bên tai thấp giọng báo cáo: “Có một vị khách uống rượu rồi xúc phạm người không nên động tới, hai bên đang đánh nhau.
5 Mới sáng sớm đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy hai chữ “Tiêu Dật” to oành trên màn hình, Diệp Kính Huy bật cười cố tình không trả lời, xoay người vào phòng tắm.
6 Tư Minh đang ngồi ở quầy bar, cầm một chiếc ly trong suốt. Ánh sáng mờ ảo chớp lóe không ngừng lướt lên gương mặt anh, làm nổi bật những đường nét vô cùng thâm thúy.
7 Lớp gai tinh xảo giống như lông tơ bao phủ cây roi, thoạt trông như vảy cá, là thứ được chế tạo từ kim loại sắc nhọn, trên đỉnh còn có móc câu rất nhỏ, khi đánh vào thân người, móc câu sẽ ôm lấy làn da, nếu dùng lực kéo roi ra, nó sẽ xé toạc cả da lẫn thịt, có lẽ đến loại giải phẫu cao siêu nhất cũng không chữa trị nổi —— quả thật là loại hình phạt cực kỳ tàn khốc.
8 Lúc nửa đêm, bỗng nhiên Diệp Kính Huy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Màn hình hiện ra một dãy số hoàn toàn xa lạ, hắn ngáp dài một cái rồi mới tiếp cuộc gọi.
9 “Tôi không hiểu ý anh cho lắm. ” Diệp Kính Huy cười khá thoải mái.
Tư Minh không giải thích mà chỉ tiếp tục nhìn về phương xa, hồi lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Rồi cậu sẽ hiểu.
10 Lúc hai người rời khỏi quán trà, đột nhiên Tư Minh cất lời: “Cậu không ghét những thứ truyền thống chứ?”
Diệp Kính Huy chợt nhớ mình từng nói chỉ vừa học xong tiểu học, thế nên hắn đành cười trả lời: “Đối với người không trình độ văn hóa như tôi thì uống ngon là được rồi, những khía cạnh khác không quan trọng.
11 Sáng sớm hôm sau, mưa rơi rả rích.
Diệp Kính Huy hiếm khi dậy thật sớm, hắn mở máy tính ra, icon dưới góc phải màn hình bỗng vang lên tích tích, là dấu hiệu báo có email mới.
12 “Tư tiên sinh, anh cũng biết nghề của tôi được chia ra rất nhiều loại nhỉ. ” Thanh âm của Diệp Kính Huy cực kì điềm nhiên, “Tôi là người có ham muốn hơi đặc biệt một tí, cho nên bình thường kẻ dám bao tôi đều có máu M, tức là loại thiếu bị hành hạ ấy.
13 “Ý của con là, Diệp Kính Huy sẽ từ bỏ việc nghiên cứu phát triển sản phẩm, chỉ chuyên tập trung vào mở rộng đại lý phân phối ở quốc nội?” Từ Văn Sơn cười khẽ, “Cậu ta rất thức thời, hiểu rõ thị trường phần mềm ở trong nước là thiên hạ của Nam Dao.
14 “Em không chỉ hứng thú mà còn muốn xé bỏ mặt nạ, nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta. ”
Tư Minh cười khẽ, chút thông tin ít ỏi trong trí nhớ về người thanh niên đó chỉ nằm ở một bộ âu phục màu trắng và chiếc mặt nạ vẽ hình siêu quái dị, ngay cả gương mặt hắn cũng không trông thấy, thế mà đã bị hắn bày mưu tính kế.
15 Sau khi hoàn tất xong xuôi thủ tục bên bộ phận nhân sự, Diệp Kính Huy trở về văn phòng của Tư Minh.
Anh ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn hắn: “Sau này công việc của cậu trực tiếp báo cáo với tôi.
16 Quán bar Crazy vẫn lung linh ánh đèn như ngày thường, lúc này còn chưa đến 8 giờ nên khách không nhiều lắm, dần dần mới bắt đầu có kha khá người tiến vào đại sảnh.
17 Sự việc cũng không chấm dứt một cách đơn giản đến vậy.
Tư Minh không hề đưa Diệp Kính Huy ra khỏi quán bar, trái lại, anh xoay người kéo hắn vào thang máy.
18 Dường như nhận ra có người đứng phía sau, lúc xoay người lại, Tư Minh nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày, giấu kín hoàn toàn sự ưu tư đến trĩu nặng kia.
19 Đêm nay, mưa to như trút nước.
“Lưu Huy” một lần nữa “đúng lúc” không mang theo ô, hắn thả bộ dọc trên vỉa hè trước trụ sở tập đoàn Đông Thành, sau hơn mười phút ôm cây đợi thỏ
[1]
quả nhiên lại tình cờ gặp xe của Tư Minh lướt tới.
20 Tối hôm sau, vẫn trong căn phòng VIP số 1 treo đầy khí cụ kia, Diệp Kính Huy lười biếng nằm trên giường xem lại bản tin trông khá chân thực hôm qua, lúc nhìn đến hiện trường tai nạn giao thông, hắn ấn nút dừng.