1 Rất nhiều lúc tôi cảm thấy sinh mệnh thật không có ý nghĩa, thế nhưng hiện tại khi nhìn lại, tôi lại cảm thấy nó có ý nghĩa trọng đại.
Tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy rằng chúng cũng như tiền tài, sống không có, chết lại chẳng thể mang theo.
2 Cho tới bây giờ tôi vẫn biết mắt nhìn đàn ông của mình thật sự rất kém.
Cái này thể hiện rõ ở việc đời tôi hỗn loạn qua nhiều ngày như vậy nhưng cho đến bây giờ lại vẫn luôn cô độc, không một ai ở bên tôi đến lúc này.
3 Con người là loài động vật dễ quên nhất, điểm này ở tuổi thiếu niên của tôi thể hiện vô cùng rõ ràng.
Tôi đem mối tình đầu quên đi rất nhanh, nhanh đến mức tưởng như trong sinh mệnh mình xưa nay chưa từng xuất hiện một người như vậy.
4 Mỗi lần nhớ lại tuổi 18 của mình, tôi đều cảm thấy mùa hè năm đó cực kỳ có ý tứ.
Ba tôi khi đó là một tên lãnh đạo nho nhỏ, chơi gái dĩ nhiên phải dẫn người đến khách sạn tiện nghi, tôi vừa hỏi liền biết được phòng của họ ở đâu.
5 Không biết các bạn từng có trải nghiệm thế nàychưa. Chính là gặp được một người, đầu óc nóng lên, chuyện mới bắt đầu, đã vội cho rằng có thể thiên trường địa cửu.
6 Tôi sau khi lên đại học thì hiểu rằng chuyện quan trọng nhất không hẳn là học tập tạo phúc cho xã hội, tạo phúc cho mình, mà là làm sao để không đem thanh xuân điên cuồng lãng phí.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thật nếu nhân sinh có thể làm lại giống như trò chơi, tôi sẽ lựa chọn buổi tối hôm đó không đi vào tiệm băng đĩa kia, không đi tìm album kia càng không đem nó ném cho Phương Bạch Lâm.
8
Thời điểm bắt đầu, tôi vẫn luôn cho rằng mình cùng Phương Bạch Lâm là quan hệ bạn tình.
Dẫu sao ngã một lần khôn hơn một chút, tôi trước khi gặp hắn đã vất ngã bao nhiêu lần chính tôi còn nhớ rõ.
9
Trước đây rất lâu tôi đi vào một ngôi chùa, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy phiền lòng, muốn tìm sư thầy nói chuyện phiếm.
Tôi không nói gì, chỉ nói cho sư thầy biết cuộc sống của tôi là một mớ hỗn độn, tôi không dám bước chân khỏi cuộc sống bình thường này, cũng không thể sống cuộc đời bình thường được.
10
Nhân sinh thay đổi thật sự chỉ trong một ý nghĩ.
Chưa từng trải, chúng tôi ai cũng sẽ không nghĩ chỉ một quyết định, đi một bước sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời mình.
11 Tôi đã quên trước kia ở nơi nào đó nghe được một câu chuyện, kể về một cậu bé mỗi ngày đều vô cùng thành kính hướng về thượng đế cầu nguyện, nhưng cuộc đời nó vẫn vô cùng bất hạnh, nó hỏi người khác tại sao mình đã cầu nguyện rất chân thành nhưng vẫn phải mang số mệnh như vậy, người kia nói với nó: “Đó là bởi vì ngươi còn chưa đủ thành kính.
12
Để tôi nghĩ lại một chút, Phương Bạch Lâm rốt cuộc là làm sao cùng tôi tỏ tình.
Đúng, mọi người không nghe lầm, hắn quả thật đã cùng tôi tỏ tình.
13
“Loài người bị chi phối bởi vận mệnh cùng cảm xúc mạnh mẽ”
Những lời này tôi từng đọc được trong sách, lần đầu tiên đọc được nó tôi đã cảm thấy rất đúng.
14 Nguồn cài pass cập nhật sau. .
15
Tôi thật ra là loại người thù rất dai.
Giống như rất nhiều năm trước khi mối tình đầu của tôi qua đời, bởi vì hắn lừa gạt tôi cho nên tôi cảm thấy hắn chết thật tốt.
16 Từ khi cùng Phương Bạch Lâm tách ra đến trước sinh nhật 27 tuổi của tôi là một khoảng thời gian không dài không ngắn, đoạn thời gian này tôi sống một cuộc sống độc thân cũng quá thanh tâm quả dục.
17 Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày cùng Phương Bạch Lâm liên lạc như thế nào. Nếu không phải vì công việc hiện tại của có tôi triển vọng rất tốt, tôi thậm chí còn định rời khỏi thành phố.
18
Người này có thể bỉ ổi đến mức độ nào chứ?
Vấn đề này trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới, ngay cả thời điểm tôi biết Phương Bạch Lâm vẫn luôn phản bội mình cũng chưa từng nghĩ tới.
19 Đã từng chứng kiến việc mẹ tôi bị ba tôi ức hiếp rất thảm khiến cho tôi đối với phái nữ có hiểu lầm rất sâu, cảm thấy bọn họ là loại sinh vật một khi đã nhận thức một người sẽ luôn nhân nhượng vì hạnh phúc cùng với việc sau này tôi cơ hồ không làm sao cùng phái nữ thân cận khiến cái hiểu lầm này càng ngày càng sâu.
20
Tôi vẫn luôn cảm thấy bàn tay thượng đế không nơi nào là không tồn tại, loài người vì thế còn không bằng quân cờ.
Trong thế giới xa hoa trụy lạc này, tôi đã nhìn thấy gương mặt đó, cặp mắt đó với tinh thần hoảng hốt.