1 Khâu phong có thể chịu được cảm giác khó chịu của cái áo ướt sũng mồ hôi dính lên người, cũng chịu được chủ nhà cứ năm ba lần lại kiếm cớ qua đây nhìn ngắm quanh quẩn một cách kì quặc, nhưng cậu lại không thể chịu nổi nơi mà ánh mắt có thể nhìn đến lại có bụi bặm chồng chất được.
2 “Trữ 2!” Lạc Diệp một tay đỡ trán, chân thì giẫm lên người Trữ Lâm đang ngủ trên sô pha từ từ lay động, anh vốn định lớn tiếng kêu cậu ta dậy nhưng cái trạng thái say rượu này làm anh chỉ cần nói lớn tiếng là sẽ thấy đau đầu muốn ói ngay, “đứng lên cho tớ, cậu ngủ trên sô pha nhà tớ làm gì đó?”
“Ah ~ chính là chỗ đó
” Trữ Lâm ôm chặt chăn thêm một chút, cuộn thân thể lại thành một cục phát ra tiếng rên tối nghĩa, cậu ta hạ bả vai xuống cọ cọ lên người anh, giọng nói cùng với động tác làm cho Lạc Diệp nổi da gà khắp cả người.
3 Nhất định có người ở trong phòng.
Lạc Diệp đứng đờ người trước cửa vài giây đồng hồ rồi cho ra kết luận này.
Nhưng tuyệt đối không phải Khâu Phong, cho dù lúc này bọn họ đang cãi nhau đi nữa thì Khâu Phong cũng sẽ không không trả lời mình, lại càng sẽ không cố ý đụng người vô cửa và chặn mắt mèo lại.
4 Khâu Phong tăng ca, cậu ở lại công ty đến tận 10 giờ khuya.
Tăng ca là đương nhiên, khách hàng hôm nay lại đưa thêm yêu cầu mới mà thời gian thì lại càng ngày càng gấp, khiến cả tổ của bọn họ đều bị biến thành sức đầu mẻ trán.
5 Bất cứ người nào tại nửa đêm bị người ta gõ cửa không ngừng đều sẽ tức giận, cho nên vẻ mặt ông chủ cho thuê nhà có chút hơi mập mạp khi mở cửa ra thì rất là giận dữ.
6 “NGÀI KHÂU! TRONG NHÀ NGÀI CÒN NGƯỜI KÌA! LÀM SAO BÂY GIỜ! LÀM SAO BÂY GIỜ!” bà cụ Trương lảo đảo ngả tới ngả lui, nhào lại đây bắt lấy tay Khâu Phong lắc mạnh.
7 Đây là Khâu Phong lần thứ hai đến bệnh viện, cùng một bệnh viện.
Đây là một bệnh viện cách nhà trọ cậu thuê gần nhất. Bác sĩ phụ trách chạy ra cũng là người mà mấy giờ trước cậu đã gặp, vị bác sĩ đó nhìn thấy cậu cũng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng tập trung vào công việc chữa trị.
8 Đợi cảm xúc của Khâu Phong hoàn toàn bình tĩnh lại thì trời đã hơi hơi sáng. Lạc Diệp vẫn đem cậu ôm ở trước ngực, đặt cánh tay bị thương ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống muốn an ủi cậu.
9 “Được rồi được rồi” thật sự là nhìn không nổi gương mặt đau khổ của Trữ Lâm và Lạc Diệp thừa dịp bắt nạt cậu ta, Khâu Phong kiểm tra thời gian một cái, tiến lên đem 2 người tách ra, “Em với Trữ Lâm phải đi làm rồi, Lạc Diệp, hôm nay anh vẫn nên nghỉ ở bệnh viện đi, đợi bác sĩ tới đây bảo ông ấy khám lại cho anh”.
10 Mặt trời vào lúc 3 giờ chiều chỉ mới lệch đi một chút so với đỉnh đầu. Ở ngày hè này đứng quá lâu sẽ làm cho người ta cảm thấy choáng váng. Gương mặt giống như chưa từng có giãn mày ra lộ vẻ khổ sở rất rõ ràng.
11 Vẻ mặt Trữ Lâm khá phong phú, nhìn không ra là rất có thiên phú nuôi dạy trẻ, chưa nói được mấy câu đã đem Tiểu Kiệt chọc tới cười khúc khích, chơi với cậu ta vui tới quên mọi thứ.
12 Khâu Phong cảm thấy trong lòng bất an.
Giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cậu dùng tay xoa ngực, tim đập mau hơn so với bình thường. Bỗng nhiên rùng mình một cái, trên làn da nổi đầy da gà.
13 “Tiểu Phong! Tiểu Phong, Lâm Lâm nó sao lại…. ?” Ngọn đèn màu trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng trải đầy trên đất, bệnh viện ồn ào nhưng vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy im lặng muốn phát điên.
14 Khi trở lại bệnh viện Trữ Lâm đã ra khỏi phòng cấp cứu và được đưa vào phòng bệnh nặng nên tạm thời không thể gặp được. Nghe cha mẹ Trữ nói, các thầy thuốc phải hội chẩn chuẩn bị giải phẫu.
15 Tiếng nói trong vắt của Tiểu Kiệt giống như hòn đá bị quăng vào trong nước, khơi lên tầng tầng gợn sóng. Nhịp tim đập của Lạc Diệp và Khâu Phong đều đột nhiên tăng nhanh.
16 Giọng điệu trong lời nói của Khâu Phong tuy lễ phép rất nhiều so với Lạc Diệp, nhưng mà vẫn như cũ dùng ý định của Lạc Diệp, nghe cậu nói xong Lạc Diệp ở ngay bên trên sườn ghế sô pha cười trộm.
17 “Người bạn…. nhìn không thấy?” Khâu Phong sửng sốt một chút, theo phản xa quay đầu lại nhìn nhìn xe.
“Ban nãy khi đang dọn đồ, nó nói nó có một người bạn chúng ta nhìn không thấy chơi cùng nó, nói chuyện với nó, ở trong này”.
18 Chỗ đậu xe vốn cách tiệm sách này không xa, không được vài phút đã tới trước cửa tiệm. Anh chàng xinh đẹp đêm qua đang ngậm thuốc dọn sạp báo và mấy thứ này kia đem vào hôm qua ra ngoài, nhìn thấy bọn họ tới lấy tay vẫy một cái coi như lời chào.
19 Đây chỉ là suy đoán.
Điều kiện tiên quyết là, thứ nhất: người bạn nhìn không thấy đi theo Tiểu Kiệt kia là đứa nhỏ năm đó bị chết cháy; thứ hai: cha mẹ và con cái luôn có chỗ tương tự nhau, không giống mẹ thì tất nhiên là giống cha.
20 Lại quay về tòa nhà trọ kia, tâm tình của Lạc Diệp và Khâu Phong đều khá phức tạp.
Bọn họ vốn cho rằng không bao giờ…. sẽ có lúc cần phải đi tới nơi này nữa.