1
“Vương Tổng, ngài đã về rồi. ”
Trong phòng làm việc, các đồng nghiệp thi nhau chào hỏi sếp, Trần Hoài vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trung tâm được mọi người chào đón.
2
“Trần Hoài. ” Vương Tri Tranh gọi lại Trần Hoài vốn đang chuẩn bị lén lút rời đi.
Trần Hoài không hiểu quay đầu lại, thấy Vương Tri Tranh đang cười khanh khách nhìn mình: “Tôi ở đây, em đi đâu vậy?”
Dứt lời, lại quay sang Lý Thư Mộc nói: “Thứ lỗi, tôi đã hẹn Trần Hoài cùng đi bàn chuyện công việc rồi, đi trước một bước.
3 Trần Hoài rất nhanh liền bi thương phát hiện, cho dù có tiếp nhận kiến nghị của Vương Tri Tranh hay không, thì khách quan mà nói anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác — Vương Tri Tranh lại phụ trách một dự án mới, ít nhất, trong khoảng thời gian tới đây, bọn họ không thể nào sang Mỹ được.
4
Trần Hoài bất đắc dĩ cùng Vương Tri Tranh tới nhà để xe, mắt thấy Vương Tri Tranh mở cửa xe ra chuẩn bị chui vào, nhất thời mặt nhăn như khổ qua nói: “Vương tổng, không phải anh thật sự muốn tôi đi cùng anh tới gặp bên cung cấp đấy chứ?”
Vương Tri Tranh quay đầu lại nhìn Trần Hoài: “Phải thì sao?”
Khóe miệng Trần Hoài giật giật: “Tôi nhớ pháp vụ không cần phải đi gặp bên cung cấp.
5 Vương Tri Tranh và Mai Tư Tú đã hợp tác với nhau nhiều năm, giữa cả 2 có giao tình hiểu ý lẫn nhau cho nên ở dự án mới quá trình bàn bạc các điều khoản hợp đồng giữa hai bên cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, trái lại, Trần Hoài giữa đường bị kéo tới, trong quá trình còn có thể chỉ ra vài điều khoản có thể gây rủi ro đồng thời cũng đưa ra kiến nghị giải quyết hợp lý, điều này khiến Mai Tư Tú đã có hảo cảm với anh ngay từ đầu giờ càng thêm phần kính trọng, sau khi bàn xong chính sự, liền triệt để khen ngợi Trần Hoài một phen.
6
Trần Hoài không ngờ Vương Tri Tranh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Đệt, thực sự nhất quán đê tiện.
Mỗi lần đều thừa dịp mình ăn no, đầu óc trì độn mới ra đại chiêu.
7
Vương Tri Tranh hết nói nổi nhìn Trần Hoài: “Em có biết loại hành vi này gọi là gì không?”
Trần Hoài nghi hoặc giương mắt nhìn, theo bản năng nói: “Không cần nói đâu.
8 Sáng sớm hôm sau, Trần Hoài vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Vương Tri Tranh vẫn ngủ ngon lành trên ghế sô pha, khuôn mặt anh ta cực kỳ xuất sắc, lúc này nhắm mắt lại, vẻ mặt trầm tĩnh hiện rõ từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, dương quang xuyên thấu qua rèm cửa nhàn nhạt hắt lên người hắn, trông cả người Vương Tri Tranh như đang phát sáng.
9 Cuộc họp bàn hợp tác lần này bởi vì có Lục Ngọc Ca tự mình tới tham dự cho nên những người đích thân ra trận tiếp đón cấp bậc thấp nhất cũng phải từ giám đốc trở lên, phó tổng tài Lưu Đình tập đoàn Thái Thương tự mình đứng ra chủ trì hội nghị.
10
Không hổ là vợ yêu của anh, nói rất hay.
Trần Hoài thấy Vương Tri Tranh được tiện nghi còn ra vẻ, nhất thời trong lòng nổi giận, càng nghĩ càng tức, dưới chân khẽ nhích sang một bên, đụng phải chân ai đó.
11
“Một bữa cơm mà thôi, tôi là loại người so đo thế sao?” cuối cùng, Trần Hoài giả vờ thờ ơ nhún vai một cái.
Một bữa cơm mà thôi, thế nhưng rõ ràng không chỉ vì một bữa cơm…
Lục Ngọc Ca còn muốn nói gì nữa, Trần Hoài lại đột nhiên hướng sang một bên lên tiếng hỏi chuyện.
12
“Không ngờ buổi tối ở đây cũng thật náo nhiệt. ” Vương Tri Tranh nhìn phố xá đông vui náo nhiệt trước mặt cảm thán.
Lúc này mỗi người xỏ một đôi dép lê loẹt quẹt bước đi, tư thái vô cùng thả lỏng, còn hơi có vẻ vô lại.
13 Trần Hoài không phải người hay giả bộ, lúc đầu anh đưa ra yêu cầu ly hôn với Vương Tri Tranh là vì cảm thấy hai người bọn họ không quen thân nhau, đối với anh mà nói, cuộc hôn nhân này hoàn toàn là tai nạn do say rượu.
14
Cơn tức giận của Trần Hoài biểu hiện rõ ràng qua hành vi, Vương Tri Tranh lại làm như không nhìn thấy, trái lại càng lúc càng vui vẻ: “Không tệ, Tiểu Hoài làm việc thật nhanh nhẹn!”
Trần Hoài muốn lật bàn.
15 Trần Hoài vốn tưởng bộ phim do Vương tổng tinh anh tỉ mỉ lựa chọn chắc phải có chỗ hơn người nhưng sự thực chứng minh, đúng là một bộ phim khiến người ta phi thường không tưởng tượng nổi.
16
Trước lạ sau quen, Vương Tri Tranh thuần thục gửi xe ở trong tiểu khu Trần Hoài ở, rồi hai người chậm rãi đi bộ tới cửa hàng Vua bữa khuya.
Bóng đêm sâu thẳm, con đường dẫn ra khỏi tiểu khu tối tăm và quạnh quẽ, hoàn toàn khác hẳn khu chợ ồn ào huyên náo đèn đuốc sáng choang phía xa xa.
17 Dường như sợ không đủ say sẽ bị từ chối cho ngủ lại nên Vương Tri Tranh uống không chút tiết chế, chờ tới khi ra khỏi cửa hàng vua bữa khuya, Vương tổng luôn khôn khéo tinh ranh, lúc này hai mắt mê man, bước đi cũng xiêu vẹo.
18 Trộm gà không thành còn mất một năm gạo, tối nay Trần Hoài xem như tự lấy đá đập vào chân mình, ở trong phòng tắm tự hoàn thành lễ rửa tội sinh mạng xong, anh liền chột dạ thay quần áo ngủ cho Vương Tri Tranh — tuy rằng lúc tự lực cánh sinh ở trong phòng tắm, Trần Hoài đã từng có suy nghĩ bỏ mặc Vương tổng tự sinh tự diệt, nhưng đến khi khí nhược bước ra từ phòng tắm, quỷ thần xui khiến thế nào lại lấy ra bộ quần áo ngủ mà Vương Tri Tranh vẫn để ở nhà anh.
19
Hai người ngồi huyên thuyên chọc cười nhau rất nhanh đã giải quyết xong bữa cơm này.
Trần Hoài phình bụng ngồi tựa lên thành ghế, gương mặt đầy thỏa mãn.
20 Sáng sớm chủ nhật, sau khi dậy, Trần Hoài rốt cục cảm nhận được thế nào là tâm cơ giả heo ăn lão hổ của Vương Tri Tranh — trong số quần áo hắn đem tới bên này đã có sẵn một bộ quần áo thể thao đầy đủ.