21 Ngực nặng trĩu.
Chỉ là sức nặng của không khí mà gần như đã khiến người ta không gánh vác nổi, thứ cảm xúc tên là tuyệt vọng hòa lẫn với nó, giống như thực thể đặt vào ngực.
22 Mấu chốt là gì?
Một đống mảnh nhỏ hiện ra ở trước mắt, cạnh của chúng nó có hình dạng kỳ quái, như thế nào mới có thể hợp lại cho hoàn chỉnh được?
Tiểu Kiệt, Liêu Trân Anh, bà cụ Trương, Trịnh Sử Văn, Triệu Vân Điệp, Hiểu Văn….
23 Nói là Trường Y, thật ra là từ trước kia kêu theo thói quen đến giờ mà thôi. Bây giờ không chỉ là trường học Trung cấp nữa, tuy là so ra kém hơn Đại học Y có hệ thống hẳn hoi, nhưng mà cũng đã xem như là một trường Đại học.
24 Ôm cây đợi thỏ.
Quan trọng chính là cái chữ ‘đợi’ này, đã hành hạ mấy người Lạc Diệp rất nhiều.
Gần khu nhà ở gia đình có nhiều rừng cây, muốn giấu đi một người vẫn rất dễ dàng, nhưng mà giấu đi ba người thêm một chiếc xe thì có chút hơi rõ.
25 Khi Khâu Phong tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng, Lạc Diệp đã mua điểm tâm sáng trở về đang đưa cho Tiểu Kiệt ăn. Nhìn đấy cậu động đậy, sáp qua ngồi vào trên giường, cười nói.
26 Bầu trời không có ánh nắng, tầng mây quá dầy, dầy đến mức hơi biến thành màu đen. Có lẽ do dồn nén nhiều ngày như vậy nên nơi kia đã có cơn mưa có thể giảm bớt một chút oi bức mà mọi người đều mong chờ sắp rơi xuống.
27 Tuy rằng muốn nhiễu đi đến một cái bệnh viện xa hơn một chút, ít nhất cho mấy phóng viên này không dễ dàng tìm thấy như thế, đây cũng là lý do vừa rồi không có lập tức gọi xe cấp cứu.
28 “A Phong” Lạc Diệp đẩy cửa phòng bệnh ra khẽ nhắc nhở, “Anh thấy mấy người bên truyền thông có thể sắp đến, thế nào rồi?”
“A, thật ư?” Ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ treo trên tường theo phản xạ, Liêu Trân Anh tỉnh lại đã hơn nửa tiếng, mà tính từ thời gian bọn họ đưa chị ta đến bệnh viện, đã sắp 3 giờ rồi, “Sắp xong rồi”.
29 Thấp người xuống, mặc mưa to chớp mắt thấm ướt phía sau lưng, Lạc Diệp thử dùng sức kéo tay nắm của cửa cuốn. Cửa cuốn của gara không giống của cửa tiệm, không có trang bị cửa nhỏ bên hông, cũng chỉ hơi dùng một chút sức như vậy mà đã rung “rầm” lên.
30 “Không sao chứ?” Ôm lấy cơ thể còn đang run rẩy của Khâu Phong, Lạc Diệp vỗ nhẹ lưng cậu, “Vậy giờ có mở cửa hay không? Hay là hôm nay dừng lại ở đây trước?”
Mưa vẫn rất to như trước nhưng tiếng sấm đã không còn dày đặc như vậy nữa, cơn mưa có thể liên tục suốt một giờ như thế đã xem như là rất lâu rồi.
31 Mùi máu tươi, kích thích xoang mũi rung động, dạ dày ở trở mình giảo, khâu phong dùng sức đích phù ổn lạc diệp, gắt gao đắc nhìn chằm chằm trước mặt đích nhân.
32 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Còn có cuối cùng một chương. . Rốt cục. . . Còn có cuối cùng một chương. . . . .
Tuy rằng buổi chiều ngẫu vẫn như cũ hội ra lại một lần phần đất bên ngoài.
33 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bánh mỳ nói: rốt cục viết xong, hơn một tháng, 13. 5W tự, rốt cục viết xong
nhìn trời, tuy rằng trung gian hai lần xuất ngoại địa chậm trễ đổi mới, nhưng là rốt cục vẫn là viết xong ~~ cảm thán.