1 Kỳ thật, tôi đã tỉnh rồi.
Ngay khi anh ấy vừa thức và bước xuống giường, tôi liền tỉnh.
Không có cái ôm của anh ấy, tôi tuyệt nhiên không thể nào an giấc cho được.
2 Tên tôi là Cừu Nhạc.
Có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu anh rồi.
Một năm kia, tôi mười bảy tuổi.
Tôi vốn là trẻ mồ côi, đến mười lăm tuổi phải rời khỏi cô nhi viện, tự dựa vào sức lực nuôi sống bản thân, cho nên tôi không tiếp tục đi học nữa.
3 Sau ba ngày dưỡng thương, tôi trở lại trường quay.
Bởi rằng tôi không thể trơ mắt mà tiêu tiền gửi ngân hàng như vậy được, kia là do tôi trăm cay nghìn đắng gom góp từng chút từng chút một.
4 Tôi miễn cưỡng nâng tay nhận quần áo, qua loa mặc vào, ngay cả mặc trái cũng không biết, thậm chí cả quần lót đều lười mặc, cứ như vậy độc mỗi quần bò nặng nề chìm vào giấc ngủ.
5 Tôi nằm mềm liệt trên giường, ồ ồ thở dốc, đêm qua lại thêm vừa rồi hoan ái kịch liệt, tôi cứ như vừa trải qua kiếp nạn vậy.
Nhưng, bất luận thân thể hay tâm trí, tôi đều cực kỳ thỏa mãn mà nằm trong vòng tay anh.
6 Điều gì cũng không quan trọng nữa, tôi chỉ an tâm nằm trong thế giới nhỏ của tôi vậy thôi, tôi tự nhủ.
Nhưng, thật sự sẽ được như vậy sao? Tôi không biết, tuy nhiên trong phạm vi năng lực của mình, tôi sẽ cố gắng khống chế mình hết mức.
7 “Á Nhạc phải không? Cừu Nhạc? Này… Cậu đừng chạy!”
Vừa tan ca liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, theo bản năng tôi bỏ chạy vào trong cửa hàng, đáng giận trời sinh đôi chân tôi không được nhanh nhẹn, chạy không được vài bước đã bị bắt được.
8 Quản lý không cho nghỉ phép, thế là tôi nghỉ việc luôn.
Một tháng sau, tôi cùng anh đến bang Florida, Mĩ.
Không ở trong đoàn, lại không biết tiếng Anh, mỗi ngày tôi chỉ lang thang đi dạo trên phố, xấp đô la anh đưa cho tôi kia, gần như nằm bất động trong túi.
9 Bình tĩnh trở lại, tôi một chút cũng không muốn nghĩ vì sao anh đối với tôi như vậy.
Là không dám nghĩ thì đúng hơn.
Bởi mỗi một điều nhỏ thôi cũng dễ dàng làm tim tôi vỡ vụn.
10 Tôi ngây ngốc trôi qua ngày, thẳng đến khi về nhà, vô lực nằm chết lặng trên giường.
Đây là nhà của chúng tôi.
Chỉ có điều, không lâu nữa, nơi này không còn là nhà của tôi nữa rồi.
11 Giờ khắc này, tôi biết tôi không thể trốn tránh thêm nữa.
Tôi mãnh liệt cảm thấy tim mình như hồi sinh.
Phải chăng, lòng đã sớm lành lại, bắt đầu từ khi gặp cậu ấy, đã sớm lành lại.