1 “Xương Mân! Ngươi xem, con mắt của ta. ”
Hôm nay, giống như bình thường, mỗi ngày ta đều chạy đến ‘hồ Vong Xuyên’, chờ mong sự chuyển biến của diện mạo mình.
2 Đó là gì vậy nhỉ?” Đẩy bụi gai đen sẫm trước mắt sang hai bên, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh thăm dò nơi chói lọi rực rỡ ở trước mặt.
“A!” Lực hút cường đại mãnh liệt lôi thân thể về phía trước, trong thoáng chốc, trời đất tối sầm.
3 “Khụ! Khụ khụ!” Ngực hảo đau, hảo đau. Máu tươi theo khóe miệng nhỏ xuống mặt đất, đầu càng thêm choáng váng. Khó khăn mà bò lên, ở đây lạnh quá, thực sự rất lạnh.
4 “Ngươi đã quấy rầy ta rồi đấy, chờ không nổi nữa sao?” Không rõ ý tứ trong lời nói của Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung vô tội ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo.
5 “A… Điện hạ. ”
“Thiên tân vạn khổ đến hoàn cảnh này, nguyên lai là vì điều đó sao?” Hàn khí tiếp cận, đây là một loại khí tức khiến con người thèm muốn.
6 “Xương Mân! Xương Mân!” Tại Trung vội vội vàng vàng đuổi theo, “Chờ một chút!” Ma thú ở phía trước ngừng bước, nhìn nhân nhi hồng hộc chạy ở trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không muốn làm khó y.
7 “Xương Mân! Xương Mân!” Tại Trung vội vội vàng vàng đuổi theo, “Chờ một chút!” Ma thú ở phía trước ngừng bước, nhìn nhân nhi hồng hộc chạy ở trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không muốn làm khó y.
8 Ngoài trời —— Hoa viên
Cánh hoa tung bay đầy trời, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Ở giữa bờ ao, một thân ảnh hỏa hồng biếng nhác nửa dựa bên cạnh hồ.
9 “Nói không chừng không lâu sau liền sẽ hành động, từng bước leo lên, mới có thể càng mở ra, càng thêm đẹp…” Leo lên từng bước một, đúng lúc bản thân tình cờ nghe được.
10 “Két ——” Tiếng mở cửa rất nhỏ, Tại Trung mừng rỡ xoay người, “Điện hạ!”
“Điện hạ?” Người được phái đến khinh thường ném y vật trong tay xuống dưới chân Tại Trung.
11 Chỗ này là?” Lớn hơn so với nơi mà mình vốn ở rất nhiều, không phải cái loại màu sắc khiến người khác buồn nôn nữa, mặc dù màu sắc không nhiều, hơn nữa rất nhạt, thế nhưng nhìn qua rất thoải mái.
12 “Bẩm báo điện hạ, người đã chuyển đến đệ nhị tầng rồi ạ. ” Cung kính quỳ trên mặt đất, ma phó bẩm báo đúng sự thật.
Giống như thường ngày, tự động thối lui, rời khỏi tầm mắt của Duẫn Hạo, ma phó duỗi duỗi người, thật là, bị phân phó chạy một chuyến chỉ vì một dục nô, “Xì, thực phiền phức!”
“Hừ!” Kim mâu chợt hiện lên một tia sáng đỏ.
13 Ngoài trời —— Hoa viên
Ở đây… thực đẹp a!
Làn gió nhu hòa thổi bay cánh hoa, rải rác khắp bầu trời, mùi hương thư thái như có thể xua tan tất cả phiền muộn, hảo mỹ…
Giơ tay lên, liền có thể nắm lấy một cánh hoa non mềm.
14 Duẫn Hạo! Duẫn Hạo! Trong lòng không ngừng lớn tiếng kêu gào, cũng không biết vì sao, phó nhân vừa dẫn y đến đây đã đi khỏi từ lúc nào, thậm chí không nhắn nhủ phải đi đến đâu để tìm điện hạ, thế nhưng giống như có cảm ứng, trực giác nói cho bản thân biết rằng, Duẫn Hạo ở nơi đó, Duẫn Hạo đang chờ Tại nhi…
Là đây sao? Ở đây hình như đã có ấn tượng, đại môn màu ám hắc… Hình như đã tới đây rồi…
Không quản nhiều như vậy nữa, Tại Trung dùng lực đẩy cánh cửa khép hờ ra, cấp thiết tìm kiếm thân ảnh của Duẫn Hạo trong căn phòng.
15 Kiều điện —— Nghị thính
“Sao đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có…” Khó hiểu nhìn con bươm bướm u huyễn1 đang đậu trên ngón tay, Hi Triệt hiếm có ngồi ở một bên, cái gì cũng không nói.
16 “Hẳn là ở đây rồi…” Hi Triệt dừng bước chân lại, ơ? Sao cửa lại mở thế này…
Nghi hoặc mà nhìn vào bên trong, cái gì thế… Hại ta khổ não lâu như vậy… Nhìn thấy Tại Trung trên người một điểm thương tích cũng không có, Hi Triệt bất giác mà thở phào… Thế nhưng không nghĩ rằng Vương cũng có lúc có nhân tính như vậy…
Đúng, trong phòng hiện tại, ngoại trừ Tại Trung đang say sưa ngủ, còn có Ma vương Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn Tại Trung bên cạnh giường.
17 Sao lại nặng như vậy…
Khuôn mặt không có huyết sắc cũng chẳng có chút sinh khí, từng sợi tóc lộn xộn bao phủ vết thương đã sớm khô cạn trên người, hai bàn chân vốn xinh xắn giống như đã được ngâm trong huyết trì, không tìm được một chút nhan sắc ban đầu.
18 “Tỉnh rồi?” Ai đang hỏi ta? Đầu óc thật choáng váng, đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại Trung hơi mở mắt, thế nhưng trước mắt chỉ là một bóng dáng mơ hồ, giống hệt như Duẫn Hạo a…
Thế nhưng làm sao có thể được! Duẫn Hạo căn bản không có khả năng ở nơi này, y không phải đang ở chỗ Hồng Lánh sao…
Nghĩ đến đây, Tại Trung khổ sở nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu qua.
19 Vài ngày sau, Duẫn Hạo đều có thể tranh thủ tới gặp mình, toàn hỏi vết thương thế nào, còn mang đến huyết dịch tươi mới, thế nhưng rốt cuộc mình cũng không thể uống a, cho nên mỗi ngày đều đành phải lén lút đổ đi…
Ngày hôm nay, sau khi thức dậy, Tại Trung giống như mọi khi, tràn ngập mong đợi mà chờ Duẫn Hạo.
20 Nha! Đây là Kim Hi Triệt mà Duẫn Hạo nói sao? Hảo xinh đẹp a…
“Này! Nhìn đến ngốc rồi sao? Ta biết ta rất đẹp, thế nhưng ngươi như vậy có quá bất kính rồi không?!”
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại ngay trước mặt bản thân, có một loại hương thơm rất dễ ngửi a…
Nhìn trên người Tại Trung đã không nhìn ra bộ dạng từng bị thụ thương, Hi Triệt hài lòng tự ca ngợi bản thân vài câu vì không phải nguyền rủa Vương nữa, Vương quả thực rất để tâm đến gia hỏa này, nếu không thì bảo ta tới xem hắn làm gì…
“Ngươi là, Hi Triệt hả?” Cẩn thận hỏi, thoạt nhìn có chút ác a…
Mặc dù nghe thấy Tại Trung gọi mình một cách vô cùng vui vẻ như vậy, nhưng bị người nghe được thì bản thân cũng quá mất thân phận rồi, “Gọi ta Hi Triệt đại nhân.