1 Tôi đang chờ đợi —- đợi một cơ hội để thay đổi
Như vậy chân thành chờ đợi, chính tôi cũng phải hoài nghi, có hay không trong tôi máu còn chảy, mà sao sắc mặt u ám đến vậy.
2 Trong mỗi con người đều có hai tính cách, đó là kinh nghiệm mà căn cứ theo bản thân tôi đúc kết ra được.
Sở dĩ chính bản thân tôi lúc nào cũng quy củ, tuyệt đối không có phạm sai lầm, ở tại công ty, gia đình, theo ý tôi thì tất cả đó đều là giả tạo.
3 Hắn nói: “Tuệ Dương, cậu không phải hối hận. ”
Tôi nhìn hắn ——— cho dù hối hận cũng không phải là chuyện của ngày hôm nay, để mai rồi tính.
Chưa kịp mở miệng, người đã ngã xuống.
4 Thu dọn quần áo, tôi trở lại bên cạnh Từ Dương Văn.
Phép màu có trở lại tôi cũng không còn quan tâm nữa.
“Trên thế giới này, tìm khắp cũng sẽ không thấy được người yêu anh như tôi.
5 Trong sách có ghi rằng trạng thái của nguời du hồn và tâm thần hoảng loạn là giống nhau, đều mất đi ba hồn bảy vía, Lý Tuệ Dương tôi hôm nay đã nếm trải.
6 Tôi cùng Trương Bành thường đi Hồng Kông, hắn có rất nhiều chi nhánh ở đó.
Một lần nhân lúc rảnh rỗi, hẹn trước một vị đại sư rất có danh tiếng, mời ông ta xem cho chúng tôi một quẻ.
7 Một mạch vội vội vàng vàng xông vào bệnh viện, căn phòng cấp cứu ánh đèn hồng chợt lóe thật dọa người, tôi không biết cái đó biểu hiện hàm nghĩa gì.
Vào gian phòng của Từ Dương Văn, trong phòng có rất nhiều người lo lắng tựa hồ như đang đợi tôi.
8 Một giờ sáng, khí trời rất lạnh, gió bên cạnh gào thét dữ dội.
Tôi đi ngược hướng, miệng ngậm chặt như muốn ngăn cản gió thổi tràn vào.
Đi tới trước, dừng lại, rẽ phải.
9 Tôi cho rằng những ngày vui sướng như thế sẽ mãi không có kết thúc.
Đến một ngày, chuông cửa vang lên, tôi như con nai rừng nhảy vội ra mở cửa. Thật hối hận vì cửa sao không có mắt mèo để nhìn ra trước khi mở cửa.
10 Tôi mất hứng trở lại phòng bệnh, bình tĩnh đối mặt với ba mẹ, nhẹ nhàng nói: “Con đều đã biết. ”
Mẹ thương tâm khóc rống lên, ba giả vờ mạnh mẽ đảo mắt liền hóa thành u buồn.
11 Tôi thực sự muốn sống? Vấn đề này ngay chính tôi cũng không trả lời được.
Tôi đã từng thề vì một người mà chiến đấu đến cùng, khi tôi biết người ấy ở bên cạnh mình, khi tôi biết người ấy nhìn tôi làm phẫu thuật, đấu tranh sinh tử, tôi bỗng nhiên nghĩ, ở trước mặt người ấy lúc đó ngừng thở cũng không tệ.