1 Hơn trăm chiếc xe lớn lăn đi trên quan đạo (đường lớn) Tấn Trung, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một số binh sĩ, binh sĩ thân khoác liên tiền thiết giáp, đầu đội mũ trụ đinh đồng, hông mang trường đao, lưng đeo cung tiễn, tà dương ánh xạ lên khôi giáp binh đao, phát ánh sáng âm lạnh.
2 Ở cuối đội hình, một người áo xanh cưỡi ngựa đang cúi đầu ho khan, mái tóc quăn dài phủ lên vai, nhẹ rung động theo từng cơn ho.
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước, y ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại làm nổi bật một đôi mắt đen đến kinh tâm động phách.
3 Mặt trời lặn xuống núi, trời nhanh chóng tối sầm lại.
Thích Thiếu Thương chỉ huy binh sĩ đóng trại ở Đào Hoa Điền, cho người ngựa nghỉ ngơi.
Nam Phụng Đồng đến tìm hắn: “Thích Đại Hiệp, ta thấy xung quanh chỗ này có núi có động, nếu có người mai phục thì biết làm sao?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Tại hạ đang định lên núi quan sát, đại nhân không cần bận tâm.
4 Mục Cưu Bình đang dắt ngựa đi ăn cỏ, ngẩng đầu lên chợt thấy Cố Tích Triều từ trên núi đi xuống, lập tức tiến tới, “Cố Tích Triều, Đại đương gia đâu?”
Cố Tích Triều vừa đi vừa nói: “Còn ở trên núi.
5 Cố Tích Triều mặc trung y nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Không biết đã qua bao lâu, y mơ hồ cảm thấy một bàn tay lau qua trán mình, liền mở bừng mắt, trước mắt một trận choáng váng, cất tiếng: “Ngươi về rồi?”
Thích Thiếu Thương nhíu mày: “Ngươi sốt thành như vậy, bản thân không biết sao?”
Cố Tích Triều định ngồi dậy, mắt chợt tối sầm, người ngã xuống lại.
6 Hai người ra khỏi trướng, Nam Phụng Đồng đi tới, nói: “Mọi chuyện đã an bài xong, chỉ đợi bọn chúng đến—- Cố huynh sao lại ra đây? Huynh phong hàn chưa khỏi, nên nghỉ ngơi thêm.
7 Chém giết gần hai khắc (nửa tiếng), trong Đào Hoa Điền đã chất đầy thi thể, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.
Quân Tống càng đánh càng hăng, bọn họ vốn chiếm ưu thế về số lượng, một khi sĩ khí lên cao, liền đánh đến quân Liêu không thể chống đỡ.
8 Thích Thiếu Thương tìm một chỗ đặt Cố Tích Triều xuống, tay áp lên huyệt linh đài ở sau lưng y, truyền chân khí vào.
Không lâu sau, từ họng Cố Tích Triều phát ra tiếng “khặc”, hồi tỉnh lại.
9 Vừa tới nơi đã nghe tiếng hô chém giết vang trời, ánh lửa ánh gươm lấp loáng một vùng, máu thịt vương vãi, kinh tâm động phách.
Thích Thiếu Thương một kiếm chém chết hai tên địch xông tới, Mục Cưu Bình nhìn thấy hắn, hét lớn: “Đại đương gia, trên núi lại kéo xuống thêm một đạo quân Liêu! Chúng bắn tiễn từ trên núi xuống, mọi người không kịp phòng bị, thương vong rất nhiều!”
Thích Thiếu Thương hét lại: “Đó không phải quân Liêu, mà là quân Kim! Mọi người cẩn thận!”
Mục Cưu Bình “A” một tiếng, nhất thời đứng sững ra đó, chợt có tiếng đao vụt lên bên người, hắn mới giật mình ý thức được nguy hiểm, quay người cầm thương đâm tới, ai ngờ bị nắm lấy đầu thương, không thể cử động, hắn tức khí chửi lên: “Cố Tích Triều! Ngươi làm gì vậy?”
Cố Tích Triều một tay giữ lấy thanh đao đang chém xuống hắn, một tay nắm lấy đầu thương của hắn, vận lực một cái, đem hai người bắn văng ra ngoài, “Không biết tốt xấu, tự mình giải quyết đi!”
Tên người Kim cầm đao chém qua, Mục Cưu Bình vừa chạm đất liền lăn đi, tránh khỏi đường đao, bò lên đâm kẻ đó, kẻ đó không phải đối thủ của hắn, chỉ mấy chiêu đã bị hắn một thương đâm chết.
10 Cố Tích Triều đang giao chiến với mấy tên Kim binh, chợt nghe thấy không xa có tiếng hét thảm, quay đầu nhìn qua, thì thấy một người Tống binh bị quân Kim bắn trúng chân, lăn lộn trên đất, cùng lúc có hai mũi tên đang phá không lao tới, nhằm ngay ngực hắn.
11 Cố Tích Triều đang giao chiến với mấy tên Kim binh, chợt nghe thấy không xa có tiếng hét thảm, quay đầu nhìn qua, thì thấy một người Tống binh bị quân Kim bắn trúng chân, lăn lộn trên đất, cùng lúc có hai mũi tên đang phá không lao tới, nhằm ngay ngực hắn.
12 Đoàn xe lương lại tiếp tục lên đường, đi chưa được 50 dặm, chợt thấy phía trước bụi tung mù mịt, một con khoái mã phi như bay xông đến, chính là Mục Cưu Bình.
13 Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình phi ngựa được mấy chục dặm, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một toán quân Liêu, bọn chúng ai nấy đều cưỡi chiến mã cao lớn, khôi giáp lấp loáng.
14 Thích Thiếu Thương ngồi trên ngựa, ánh mắt hơi cúi, thân người bất động, giống như biển không gợn sóng, núi cao trầm mặc.
Quân Liêu vây quanh không rõ ý đồ của hắn, chỉ dựa vào bản năng mà cảm nhận được nguy hiểm.
15 Từ đằng xa, có một người ở giữa một dải hoang mạc đang theo dõi cảnh tượng này, mặt không lộ cảm xúc.
Y nhìn Thích Thiếu Thương lao về hướng Đạt Lỗ Hãn, lại nhìn hắn xông ngược trở lại, chắn ngay trước người Mục Cưu Bình.
16 Liêu binh vốn bị Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều giết đến kinh hoàng khiếp đảm, bây giờ nhìn thấy chủ tướng đã chết, sĩ khí tan vỡ, toàn bộ đầu hàng.
17 Hai người cưỡi ngựa đi mấy chục dặm, đến chỗ đất hoang bên dưới chân núi Liên Vân.
Cát vàng mênh mang, mộ phần cô quạnh.
Thích Thiếu Thương xuống ngựa, lấy túi rượu và chén rượu từ trên lưng ngựa xuống, nói: “Ta đi bái tế huynh đệ.
18 Tà dương chìm xuống, màn đêm bao trùm mặt đất, sa mạc mênh mông trải dài, mấy ngôi sao mọc sớm tỏa sáng lấp lánh.
Gió mang theo cát vàng từ chân trời xa xăm thổi lại, thốc vào tay áo hai người, ập lên mặt hai người.
19 Một người vén màn trướng bước vào, cười nói: “Bất chợt cái gì?”
Chính là Nam Phụng Đồng.
Thích Thiếu Thương mời y ngồi, “Nam đại nhân xem ra khá hứng thú với phong cảnh Liên Vân.
20 Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương cứ dõi mắt ra cửa trướng, bất động hồi lâu, mới mỉm cười nói: “Muốn ta mời Nam Phụng Đồng quay lại không?”
Thích Thiếu Thương liếc y một cái: “Ngươi lại nói nhảm gì đó?”
Cố Tích Triều nói: “Vậy ngươi đang nghĩ gì?”
Thích Thiếu Thương hơi nhíu mày, thận trọng nói: “Ta thấy có hơi kỳ quái.