1 Diệp Thần chuyển động ngón tay, mí mắt thực nặng, trên người truyền đến từng trận đau nhức, trong mũi truyền đến mùi máu tươi, không thích hợp…Sau khi giãy dụa một hồi lâu, Diệp Thần mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hoàn cảnh cùng bài trí lạ lẫm xung quanh, giật mình phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp.
2 “Ân, ai?”
Đột nhiên một tiếng quát lạnh vang lên, Diệp Thần cứng đờ, bất chấp thân thể bủn rủn vô lực, bước chân nhanh hơn.
“Hứa Kham, làm sao vậy?” Bị Hứa Kham dùng sức kẹp, toàn thân Trần Sâm run lên, hung khí bên dưới bị kẹp chặt, vừa đau vừa mang theo vui thích cực hạn, làm cho Trần Sâm lâm vào điên cuồng, hai tay nắm chặt eo Hứa Kham, hung hăng đâm vào.
3 Diệp thần nhẹ cong hai chân, tay cầm một thanh sắt lớn đến gần tang thi đập vỡ đầu nó, máu thịt trắng đỏ nhiễm một vùng, vẽ cây sắt một vòng trên mặt đất, không tìm được tinh thạch như trong tưởng tượng…
“Đáng tiếc…” Diệp thần xoay người, quét mắt nhìn nhìn mấy khối thịt rơi rụng dưới mặt đất, giải quyết tang thi chung quanh, Diệp Thần nhìn chăm chú bốn phía, dựa vào góc tường, chậm rãi hít thở, dùng tinh thần lực giúp cho cơ thể mệt mỏi tan đi, không biết khi nào thì trên trán đã đổ một tầng mồ hôi, gió đêm thổi qua, trời thật lạnh.
4 Gió đêm thổi qua hai má, mang theo cảm giác lành lạnh kỳ, thân là một tên lính đánh thuê từng chạy khắp nơi, cảm giác của Diệp Thần vô cùng sắc bén. Bước vào khu Bố Cát liền nhận thấy bốn phía có gì đó không thích hợp, trong không khí tràn ngập mùi vị ngòn ngọt của máu tương…mơ hồ lộ ra vài phần quái dị không nói thành lời, tim đập nhanh hơn, xa xa còn truyền đến tiếng hô của tang thi hay dị thú, vừa xa vừa gần rồi lại khó nói rõ từ chỗ nào phát ra?
Lúc này, Hứa Kham và Trần Sâm hẳn còn ở trong trạm hoang phế tìm nơi mình ngã xuống, đám người gần khu Bố Cát này có chút phức tạp, có thể nói là ngư long hỗn tạp, làm cho vào khoảng thời gian này không lúc nào yên tĩnh, đã xảy ra chuyện!
“Đoàng!”
“A!”
Chợt vang lên một tiếng súng, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, Diệp Thần run lên, đề phòng tiến về phía trước, quét mắt nhìn kiến trúc xung quanh, cách chỗ này khoảng hai trăm mét.
5 Sáng sớm, sương mù mờ mịt mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, mùi máu tươi thản nhiên cùng với mùi hư thối chui vào trong mũi, xuyên thấu qua cửa sổ không khó thấy rõ, kiến trúc khắp nơi đều bị phá hỏng, để lại dấu vết bị ăn mòn, máu tươi nhiễm đỏ trên mặt đất, hoặc là phần tay chân cụt của nhân loại, hoặc là của tang thi…
Gió thổi nhè nhẹ, lộ ra một cỗ hương vị tiêu điều, đoàn người im lặng đi ra khu Bố Cát, chuẩn bị thanh lý tang thi và dị thú xâm nhập căn cứ con người, khẩn trương mà lo lắng bắt đầu tìm kiếm.
6 “Hứa Kham, em con mẹ nó rốt cuộc có ý gì?” Trần Sâm đem Hứa Kham ép vào trong ngõ nhỏ, cách khoảng mười mét, đưa lưng về phía Diệp Thần và Lưu Dân, hạ giọng, ngữ khí mang theo chút khó chịu.
7 Ánh nắng gay gắt, Diệp Thần đứng ở trên tầng cao nhất nhìn về phía quảng trường khu Bố Cát ở xa, miệng gợi lên nét cười hờ hững, xoay người đi ngược lại, nhẹ nhàng đi khỏi hành lang, thân ảnh dần dần rời xa khu Bố Cát, không tiến vào bên trong ngoại thành.
8 Kiểm tra thân thể xong, Diệp Thần mở nút điều chỉnh, còn chút thời gian, cậu tính toán lợi dụng chút thời gian này để làm quen với thân thể này, cảm thụ sức mạnh tràn ngập toàn thân, Diệp Thần nở nụ cười.
9 Khuôn mặt Dung Tuyên tà mị, áo choàng đỏ tươi như lửa, có chút mê hoặc khó nói. Đôi mắt màu đỏ làm cho người ta nhớ đến, nhớ đến? Cậu nhớ đến ai?
Diệp Thần nhướng mi, trong mắt có chút nghi ngờ, cậu với Dung Tuyên gặp không quá hai lần, vì sao lại có cảm giác quen thuộc khó nói? Dung Tuyên ăn mặc rất khác với người bình thường, vào mạt thế số mọi người chọn mặc quân trang bó sát, như vậy có lợi cho chiến đấu và ẩn nấp.
10 Xoay người chạy trốn hết sức, khóe mắt xẹt qua xà ảnh, sắc mặt Diệp Thần trầm xuống, tim đã muốn nhảy ra ngoài, không nghĩ đến con rắn bự màu trắng này khó xơi như vậy, chạy xa cách mấy ngàn thước mà vẫn bị nó đuổi theo.
11 Diệp Thần nhẹ nhàng bước đi, tốc độ cực nhanh xuyên qua khu hoang dã, trên mặt hiện lên tia cười lạnh, Hứa Kham ở đây, như vậy bọn Trần Sâm cũng nhất định sẽ ở đây.
12 “Đường Bưu anh con mẹ nó tên thần kinh! Mau buông tay…” Hạ Lưu tức giận đến run cả người, luôn biết rõ tên này là người tỏ vẻ đạo mạo, thực ra là tên cầm thú đội lốt người, rõ ràng là tên khốn lại luôn tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
13 Hạ Ấm lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, oán giận trừng mắt nhìn Diệp Thần, cô rất hiểu Đường Bưu, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thần làm cô cảm thấy không an tâm. Mấy năm nay, bên cạnh Đường Bưu ở khắp mọi nơi chỉ có cô thôi, và cũng chỉ có cô mới có tư cách giúp đỡ Đường Bưu.
14 “Đây là rau trộn tôi làm, mọi người nếm thử đi, xem thử mùi vị thế nào?” Hạ Ấm mỉm cười, từ bên trong đi ra, trên tay cầm một nồi rau trộn, trong mạt thế rau và thịt vô cùng đắt tiền.
15 Tống Tiểu Ngọc hút điếu thuốc, quay đầu hỏi Tiếu Nam: “Có ý gì? Ý trên mặt chữ đó, như thế nào mà anh lại muốn thay Hứa Kham ra mặt? Đừng quên Trương Như Anh của Trương gia Giang Nam, nếu như để cô ta biết được anh ở bên ngoài nuôi đàn ông…anh nói xem cô ta sẽ làm gì?”
Thế lực của Giang Nam rất rắc rối, Tiếu Nam có thể làm quán chủ của Bạch Vân võ quán, trừ bỏ là do thực lực của hắn ra thì nguyên nhân chủ yếu là có Trương gia ở Giang Nam chống lưng, một khi không còn Trương gia, Tiếu Nam không có khả năng ngồi ổn ở vị trí quán chủ.
16 Tiếu Nam đứng ở trước đội nghĩ, ngắn gọn đem nhiệm vụ giải thích một lần, đoàn người chậm rãi đi đến vị trí của Quốc An Cửu Cục, căn cứ theo đường đi mà Hạ Lưu đã cung cấp, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến nơi đó.
17 “Bốp bốp!” Tống Tiểu Ngọc nắm áo Hạ Ấm, tát hai cái lên khuôn mặt cô, trong nháy mắt khuôn mặt cô liền sưng lên như đầu heo, “Tiện nhân, ai cho cô lá gan dám ra tay với Diệp Thần?”
“A….
18 “A…không nên, đừng…” Hạ Ấm quơ tay và chân, thân mình lui ở trong góc, biểu tình mê mang biểu lộ sợ hãi.
Hạ Lưu biến sắc, tiến lên ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Chị, chị…không có việc gì, là em, em là tiểu Lưu.
19 Không bao lâu sau, đám người của Tống Tiểu Ngọc và Hứa Kham dần trở về, mỗi người đều có nhiều hoặc ít chật vật, nhưng cũng không có bị thương nặng gì, chỉ là tiêu hao chút sức lực.
20 “Ba cỗ thi thể kia không thấy nữa. ” Diệp Thần chỉ vào sàn nhà trống rỗng, nơi đó vỗn dĩ có ba cỗ thi thể, giờ phút này chỉ còn lại mấy vết máu. Mọi người toàn lực giết con tang thi thân người đuôi rắn, thậm chí còn không kịp thở, đột nhiên nghe lời Diệp Thần nói, nhất thời cả kinh.