101 “Như thế nào… xảy ra chuyện gì?” Thấy Diệp Cẩn đột nhiên thay đổi sắc mặt, Diệp Thần xoay người dò hỏi. Sakiko Suziki ở bên cạnh cũng có sắc mặt kỳ lạ.
102 “Mẹ nó! Đây rốt cuộc là quái vật gì?” Đường Bưu khiếp sợ, ngửa đầu nhìn thanh đằng biến dị chiếm cứ bốn phía quanh kho lúa, thân cây thật lớn tầm sáu bảy người ôm, cành lá bao vây cả trấn Long Môn.
103 “Liên An, anh nói xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thân mình nhỏ xinh của Hạ Phi treo ở trên cổ của Liên An, phía sau là một phòng thí nghiệm thật lớn.
104 “Tiểu Thần, đây là có chuyện gì?” Thấy dây biến dị quanh mình đột ngột ngừng lại, Diệp Cẩn dừng tay ngẩng đầu nhìn Diệp Thần từ trong kho lúa đi tới.
Cách đó không xa, ba người Đường Bưu, Tần Phong cũng đi tới, nhưng vẻ mặt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của thanh đằng bốn phía.
105 Ở trấn Long Môn cùng Liên An và Hạ Phi thương nghị công cuộc xây dựng về sau thì Diệp Cẩn và Diệp Thần liền chạy về căn cứ, Liên An cầm theo hợp đồng giao dịch mà Long Tường Thiên để lại cùng hai người Diệp Cẩn trở về căn cứ.
106 Nhìn thôn Hắc Thạch vững chắc, mọi người lạnh lẽo trong lòng, xem ra ngục giam Hắc Tháp nguy hiểm hơn rất nhiều so với sự hiểu biết của bọn họ. Vách tường cực dày, quấn quanh là hàng rào điện rậm rạp, vừa nhìn là biết thứ này tuyệt đối xuất phát từ bàn tay của dị năng giả cao cấp.
107 Nhìn màn hình dần dần biến mất, nơi đó tựa hồ còn lưu lại nửa khuôn mặt mờ mờ ảo ảo vừa bình tĩnh vừa thô bạo của Hứa Kham, đáy lòng Diệp Thần chậm rãi cảm thấy bất an.
108 Mộc Văn Ngạn nhìn mắt Tư Tu Ngạn, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Diệp Cẩn và Diệp Thần, gian nan gật đầu, lại mở miệng nói một ít về sự phân chia phức tạp giữa các thế lực trong liên minh.
109 “Sự tình đều qua lâu như vậy, bọn Diệp Thần vẫn chậm chạp không có động tĩnh, có thể là bọn họ căn bản là không đến thôn Hắc Thạch hay không? Có lẽ bọn họ căn bản không để ý đến Hạ Lưu và thuốc giải độc trên tay Hạ Lưu?” Trần Khuê cau mày, vẫn mãi không nhận được tin tức của bọn người Diệp Thần.
110 “Diệp Cẩn, chúng tôi tới rồi, mấy người đang ở đâu. ” Thanh âm Klose nhẹ nhàng từ một đầu khác truyền đến, mơ hồ còn mang theo vài thanh âm nói chuyện.
111 “Ha…” A Cửu nắm lấy tay ghế, ngọn lửa cuồng bạo có thể nháy mắt tràn ngập cả căn phòng. Ngục giam Hắc Tháp phải trải qua mấy năm mới có thể mở rộng đến quy mô hiện nay.
112 “Sakiko, là cô sao?” Diệp Thần nhẹ giọng nói, nhìn Sakiko Suziki bị cột chặt nằm trên mặt đất, toàn thân cao thấp đều là vết bầm, miệng còn bị dán lại, không thể động đậy.
113 “Hứa Kham, cậu đang làm cái gì?” Giờ khắc này, Liễu Như Phong, A Cửu và các dị năng giả trong ngục giam Hắc Tháp đang chật vật nằm trên mặt đất.
Khuôn mặt của Hứa Kham vô cùng dữ tợn, trào phúng đảo qua mọi người, yên lặng dừng lại ở trên người Diệp Thần và Diệp Cẩn cách đó không xa, “Tôi vốn là người của lão Tần, việc này chính là nhiệm vụ của tôi.
114 Ba năm sau, trấn Long Môn.
Dây thường xuân xanh lá tươi tốt rậm rạp, chậm rãi lan tràn bốn phía trấn Long Môn.
Lúc này, trong trấn Long Môn, có hơn mười căn nhà gỗ rộn ràng nhốn nháo uốn lượn dọc bờ sông, mỗi căn nhà đều có diện tích không nhỏ.
115 Long Tường Thiên ở trên núi bắt được con thú biến dị, mời mười mấy người ở trấn Long Môn ăn một bữa cơm, bữa này ăn cũng tầm hai tiếng. Sau khi ăn xong, mọi người tốp năm tốp ba rời đi.