61 Sau đó, Hiền Trọng luôn mang Tại Trung đến nơi mình cai quản để thăm quan.
Ngày hôm nay, Hiền Trọng mang Tại Trung vào trong hoa viên của mình, Tại Trung nhìn thấy những bông hoa vừa mỹ lệ vừa đầy sức sống kia, vui vẻ chạy vào trong khóm hoa mà ngó nghiêng bốn phía.
62 Ngày thứ hai
Lấy một kiện trường bào hắc sắc, Hiền Trọng nhẹ nhàng giúp Tại Trung choàng lên, có chút áy náy mà nói, “Tại Trung, ngươi choàng cái này lên trước đi, đây cũng xem như là một loại lễ tiết.
63 Xe ngựa dần dần dừng lại, phó nhân tiến lên mở cửa xe, sau khi Hiền Trọng bước xuống, liền đưa tay về phía Tại Trung, nhưng không có sự đáp lại.
“Tại Trung!” Kêu mấy lần, tiểu nhân nhi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.
64 Buổi tối, màn đêm buông xuống, trăng tròn nhô lên cao, vầng trăng huyết hồng như đại diện cho một thứ gì đó…
Tại Trung ngồi ở nơi ma phó dẫn y đến vào ban ngày, một gian phòng rất mới lạ, rất thoải mái.
65 “Nếu ngươi nghe theo lời ta, sau này ngươi sẽ cảm kích ta vì đã coi trọng ngươi!” Ngữ khí cuồng vọng đầy kiêu căng ngạo mạn.
Thấy Tại Trung đã không còn đường thối lui, Ma tộc kia cũng thả chậm cước bộ mà ép sát, nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, dưới ánh trăng, vẻ chói lọi thanh lãnh đang phô trương cái gọi là thân phận.
66 Hừ! Từ trên cao ngã xuống, nếm thử kết quả của việc phản kháng ta đi!” Sức sống của Ma tộc khá ngoan cường, từ trên đây ngã xuống thì nặng nhất cũng chỉ bị thương một chút, nhưng mỹ nhân nhi kia vừa nhìn bộ dạng là biết vô cùng gầy yếu, vết thương chắc chắn sẽ không nhẹ, xem hắn còn dám có suy nghĩ phản kháng nữa không?!
Bởi vì là ban đêm nên không thấy rõ phía trước là cái gì, thế nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu mỹ nhân hẳn đã nằm trên mặt đắt mặc cho người xâu xé rồi…
Sự cuồng vọng không kiềm chế được lại tuôn ra một lần nữa, “Nhanh lên, mở chân của ngươi ra rồi hảo hảo chờ ta yêu thương đi!”
Không có tiếng đáp lại, ngay khi Ma tộc kia chuẩn bị trực tiếp bước đến chỗ Tại Trung, một giọng nói âm lãnh vang lên.
67 Đầu hảo đau, giống như muốn nổ tung vậy, hình ảnh mơ hồ đan xen chồng chéo lên nhau, bên trong không ngừng xuất hiện hai thân ảnh, một người là ta, nhưng mái tóc lại có màu đen, đó quả thực là ta a… Nhưng tại sao, ta ở bên trong lại thương tâm như vậy, ngay cả bây giờ cũng có thể cảm thấy nỗi đau đớn như kim châm muối xát, đó là hồi ức thất lạc của ta sao? Vì sao lại thống khổ như thế…
Còn có một thân ảnh cao to nữa, nhưng luôn luôn mơ hồ, ta không ngừng đuổi theo cước bộ của hắn, không ngừng kêu gào ở đằng sau… Nhưng hắn vẫn không hề quay đầu nhìn ta lấy một lần, mệt quá… Đuổi theo như vậy quả thực rất mệt…
Bốn phía không có lấy một tia sáng, chỉ có ta cùng người đang chạy nhanh về phía trước, trên thân còn tỏa ra hai chùm ánh sáng yếu ớt mỏng manh, mơ mơ hồ hồ, lúc gần lúc xa…
Ân? Hắn ngừng lại rồi.
68 Tại Trung thoáng chốc liền sững người, người này là ai a, vì sao lại nhìn ta… vui vẻ như vậy… Trước đây ta có quen biết hắn sao? Hắn ôm ta chặt quá…
Thế nhưng vẫn chưa chờ Tại Trung mở miệng hỏi, Hi Triệt đã kéo lấy tay Tại Trung, nhanh chóng đi tới một nơi.
69 Ân? Là khí tức của Tại Trung, sao lại tới nơi này? Còn có Hi Triệt… Hừ, lại tự nghĩ tự làm, thân thể của Tại Trung cũng không biết đã tốt lên hay chưa nữa…
Vừa nghĩ tới đó, Tại Trung bọn họ đã đến, nhìn dáng vẻ vì bước quá nhanh mà thở hổn hển của Tại Trung, Duẫn Hạo trừng Kim Hi Triệt một cái, sau đó đứng dậy, định đi về phía Tại Trung – người đang sắp bước gần đến chỗ hắn.
70 Vài từ ngắn ngủi này ở trong gian phòng an tĩnh lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, cho nên có thể khẳng định câu nói đó là thật.
Duẫn Hạo không nói gì, ánh mắt vững vàng nhìn thẳng vào Tại Trung, trong kim mâu thâm thúy chỉ chứa đựng thân ảnh của y.
71 Ta — sẽ — không — chúc — phúc!’
‘Ta — vĩnh — viễn — cũng — sẽ — không — thích — ngươi!’
Câu nói quen thuộc, thanh âm tương tự, “Đừng… Đừng…”
“Tại Trung!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sạch sẽ không biết từ khi nào đã ngập tràn nước mắt, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm ‘Đừng’.
72 Mở kết giới thông tới khu vực của mình, Hiền Trọng giống như bảo vệ báu vật mà ôm lấy Tại trung, suối tóc dài buông xuống đất, nước mắt vẫn thầm rơi.
“Tại Trung, chúng ta quay về rồi…”
Biết Tại Trung hiện tại thập phần hỗn loạn, cần phải được yên tĩnh một chút, Hiền Trọng nhẹ nhàng đặt Tại Trung lên giường, muốn ly khai một lúc lâu.
73 Vương! Vương!!” Hi Triệt đứng ở cửa mà lớn tiếng hô to, thế nhưng y không cách nào có thể phá giải được kết giới trước mắt, nhìn Vương của y mất lí trí như vậy, Hi Triệt sao có thể yên tâm được.
74 Sao vậy?!” Ngoài gian phòng bỗng vang lên tiếng than khóc, Tại Trung hoảng sợ đứng dậy nhìn về phía cửa sổ.
Hiền Trọng cũng nhận ra được điểm bất thường, sự hủy diệt cường đại này chỉ có một người có thể làm được, nhưng là vì cái gì? Chẳng lẽ là…
Xoay đầu nhìn về phía Tại Trung, tay bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Tại Trung, tại sao lại có cảm giác Tại Trung có liên quan rất sâu với Duẫn Hạo, hơn nữa loại ràng buộc này không phải là thứ mà ta có thể chen chân vào được, ta sẽ mất đi người khiến ta muốn quý trọng này sao…
“Không có gì, Tại Trung, đừng lo lắng.
75 Lại là một ngày mới, sự hủy diệt ngày hôm qua dường như đã được tẩy rửa, gần như không còn thấy vết tích, đây chính là Ma giới, biến mất và hồi sinh chỉ trong nháy mắt.
76 Trong ấn tượng thì đây là lần thứ hai y đến nơi này rồi, nhìn tòa thành cao chót vót trước mắt, nghĩ tới hồi ức lần trước, trong lòng Tại Trung vẫn không khỏi có chút chùn lại.
77 Nhanh chóng quay đầu lại, suối tóc đen dài, đôi mắt kim sắc cùng với khí tức băng lãnh kia, là điện hạ!!
“A!” Nhỏ giọng mà kinh hô, Tại Trung mở to mắt, thân thể khẽ run rẩy, lùi về phía sau một bước.
78 “Kim Tại Trung!” Đủ rồi, đừng tiếp tục nói những lời như vậy nữa!
“Ngươi có thể phát tiết sự phẫn hận của ngươi với ta, nhưng đừng dùng loại phương thức này!”
“Ta…”
Người trước mắt thật sự là ma quỷ, loại khí tức như muốn xé nát kẻ khác này… hảo đáng sợ…
“Lời… Lời ta nói là sự thật!”
Màu sắc trong mắt Duẫn Hạo lập tức đậm đi vài phần, ép sát từng bước một, càng ngày càng tiến tới gần Tại Trung.
79 “Cái gì?!” Đôi mắt chăm chú nhìn Tại Trung đầy sâu sắc, khoảng cách giữa hai ngươi chỉ có nửa mét, nhưng tựa như xa cách cả thiên hà.
Qua thật lâu, giống như thời gian đã ngừng lại, khóe miệng của Duẫn Hạo đột nhiên nhếch lên, trông có chút cay đắng, bỗng dưng, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, mâu tử kim sắc hơi trầm ngâm, quầng sáng nhàn nhạt bốn phía bao phủ lấy Duẫn Hạo cùng Tại Trung, tơ nhện kim sắc quấn xung quanh, dần dần thành hình từng chút một, thế nhưng lúc sắp hoàn chỉnh,màng lưới trong suốt bỗng nứt ra bốn phía, cánh hoa trắng mỏng mảnh huyền ảo, vô lực mà bay xuống…
Con ngươi kim sắc trong chớp mắt tối đi vài phần, không có ràng buộc, không có hồi ức, lưới lụa đồng tâm cũng khó có thể mà tồn tại.
80 Hành lễ rồi lui ra, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Trong căn phòng hiện tại, yên lặng đến đáng sợ.
“Duẫn Hạo. ” Tôn xưng không còn có tác dụng, vì bây giờ không có quân thần, chỉ có cuộc nói chuyện giữa nam nhân với nhau, “Tại Trung của quá khứ đã không còn rồi, quá khứ của y và ngươi cũng chỉ là hồi ức.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50