1 Edit: Khả Tịch Nguyệt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
Diệp Mặc gặp Tống Đàn Vũ, là lúc ở nhà trẻ.
Diệp Mặc khi đó chỉ có bảy tuổi, hắn gặp được Tống Đàn Vũ mười sáu tuổi.
2 Edit: Vũ.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Ống heo đựng tiền tiết kiệm bị Diệp Mặc đập nát thê thảm, những năm này hắn dùng tiền xài vặt cùng tiền mừng tuổi, xài linh ta linh tinh gần hết 2 ngàn tệ.
3 Edit: Khả Tịch Nguyệt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
” Đại tỷ …” Nam nhân tên Vụ Thảo có chút sợ hãi gọi.
” Tiên sư nó! làm sao chú mày phí lời nhiều như vậy, mau mau đi tìm.
4 Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
” Diệp Mặc…” Tống Đàn Vũ hơi sửng sốt, sẽ không khéo như vậy đi! Anh cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ của hài tử kia, cuối cùng phát hiện, trùng hợp dáng vẻ này giống hài tử bốn năm trước y như đúc.
5 Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
” Diệp Mặc. ” Hạ Trà vẫn tiếp tục lảng vảng đeo bám bên người Diệp Mặc.
Diệp Mặc làm dấu tay ra hiệu dừng lại, nhàn nhạt hỏi: ” Có chuyện gì không?”
Hạ Trà nói không nên lời, những năm này cô nhìn Diệp Mặc từ một người con trai gầy yếu từ từ lột xác trở thành một nam thần khiến người ta liếc mắt, nhìn một cái sẽ động lòng.
6 Edit: Vũ.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Mọi người trong lớp chuyên đều như trong dự liệu của Diệp Mặc. Các nữ sinh đều rất vui vẻ, suy cho cùng lớp chuyên cũng không có loại người nào nhìn không vừa mắt.
7 Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
” Thiếu gia…” Chú tài xế không lập tức lái xe ngay.
” Tại sao không lái xe? ” Diệp Mặc nhàn nhạt hỏi ngược lại: ” Về nhà chậm, cha sẽ tức giận.
8 Edit: Vũ.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa, Tống Đàn Vũ bây giờ đang cực kỳ phiền muộn. Cậu vốn là muốn đi gặp người đối tác bàn chuyện làm ăn, kết quả bởi vì tên Đỗ Du kia bận đi tán gái nên đến muộn.
9 Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Diệp Mặc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có một nam sinh xông vào lớp, hỏi: ” Ai là Diệp Mặc?”
Nam sinh này lớp 12, trước đây vẫn luôn đơn phương Hạ Trà.
10 Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
” Diệp Mặc. ” Hạ Trà đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp, hô một tiếng làm mọi người giật thót.
Diệp Mặc tựa như không nghe thấy thanh âm của Hạ Trà, hắn lẳng lặng đeo tai nghe.
11 Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Diệp Mặc đợi ở cửa một hồi, tài xế nhanh chóng đến.
” Thiếu gia, bây giờ cậu lại không lên xe, cậu đây là muốn thế nào? ” Tài xế cảm thán nói.
12 Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
” Công ty của các anh quản lý rất kém, một Phó tổng kinh tế dĩ nhiên lại ở đây xin lỗi, nếu là tôi, tôi sẽ không làm.
13 Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Diệp Mặc về đến nhà, nhìn cha mình – Diệp Tín Quý, trầm mặc một hồi, nói: ” Ngài đã về. ”
Đối với đứa nhỏ này, Diệp Tín Quý xưa nay không có lo lắng quá nhiều, có bề ngoài anh tuấn, đầu óc thông minh, hơn nữa còn có chính kiến riêng.
14 Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Tống Hi Đông khó chịu, liền nói: ” Không báo danh thì thôi, một chút tinh thần tập thể cũng không có. ”
Diệp Mặc nhìn giấy trên bàn, nói: ” Tinh thần tập thể của lớp này thật ra là không đáng giá gì đi!”
Tống Hi Đông không nói lời nào, cô biết ý tứ Diệp Mặc.
15 Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
“Cô cũng chẳng còn cách nào khác. ” Chủ nhiệm lớp đành đánh ra át chủ bài: “Cô còn đứa con một tuổi, cô tuyệt đối không thể thất nghiệp.
16 Editor: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
“Đây là lớp học. ” Diệp Mặc chỉ vào bên người hồi lâu nói: “Mọi khi chúng tôi đều học ở chỗ này. ”
Tống Đàn Vũ cảm giác đây chính là phí lời.
17 Edit: Draxt.
Beta: Khả.
Diệp Mặc gọi điện thoại cho tài xế để ông đến đón mình, chú tài xế thật sự rất bất đắc dĩ, thiếu gia nhà mình đúng là động một chút lại trốn học, vậy mà con mẹ nó thành tích vẫn tốt như cũ.
18 Edit: Draxt.
Beta: Khả.
Sau khi Diệp Mặc về đến nhà, lập tức nằm trên giường, một mực nằm vật xuống đến tối, đói bụng liền đi ra ăn cơm.
Diệp Mặc gặp được đại ca của mình, Diệp Sâm.
19 Ngày khai mạc Đại hội thể thao, Tống Đàn Vũ ở trên đài nói một đống từ rõ phí lời, cậu nói xong thì sau đó còn có hiệu trưởng phát biểu, sau nữa là cái gì mà Phó hiệu trưởng, thật là lung ta lung tung mà.
20 “Ca, Diệp Mặc rất soái đúng không?” Tống Hi Đông hỏi Tống Đàn Vũ, “Thời điểm hắn chạy về đích cũng không hề cười, đúng là bình tĩnh đến khủng bố mà. ”
“Đó chỉ có thể nói là do mặt hắn bị đơ.