81 Quay về đi. ”
“Vâng, thưa đại nhân. ”
Hiền Trọng khẽ đặt Tại Trung lên xe ngựa, phân phó người hầu đi về vùng đất của hắn.
Sau khi Tại trung như kẻ thất lạc linh hồn mà nhìn Duẫn Hạo mất đi tri giác, mặc cho máu nhỏ xuống từng giọt, cứ liên tục lẩm bẩm với chính mình một cách đầy thống khổ, y liền rơi vào hôn mê trong cơn hoảng hốt.
82 Đẩy cửa ra, nhìn thấy người bản thân muốn gặp đang đứng trước cửa sổ, liền muốn đi về phía trước ngay tức khắc, nhưng mới bước được vài bước, liền đứng lại.
83 Cẩn thận bôi lên, lúc nhìn thấy vết thương thì lộ ra vẻ mặt khó chịu, khiến trong lòng Duẫn Hạo không khỏi nhận được một chút thoải mái, y đang lo lắng cho ta, nhìn Tại Trung vì hắn mà chuyên tâm thượng dược, Duẫn Hạo không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm.
84 Lòng bàn tay cảm giác được sự khẽ động từ ngón tay, “Tại Trung, tỉnh rồi sao?” Lập tức đứng dậy, kiểm tra xem Tại Trung có dấu hiệu tỉnh lại hay chưa.
85 Ánh dương quang ấm áp chiếu rọi, trong đình viện mỹ lệ, phó nhân cần cù đã dọn xong bàn ăn.
“A, món cuối cùng cũng làm xong rồi này!” Tại Trung vui vẻ bưng cao lương mỹ vị vừa mới làm xong lên, cẩn thận đặt xuống bàn ăn ở đình viện.
86 “Duẫn Hạo!”
Ân?! Giật mình ngẩng đầu, a! Thật sự là hắn…
“Không hoan nghênh sao?”
“Mời ngồi. ”
Duẫn Hạo ngồi xuống một cách tự nhiên, nhưng bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên có chút áp lực.
87 Dưới ngọn đèn rực rỡ là những đôi nam nữ dòng dõi quý tộc, mặc phục sức hoa lệ, vai kề vai, cùng nhau khiêu vũ.
Lúc Hiền Trọng dắt tay Tại Trung mà xuất hiện ở sàn nhảy, mọi người liền ngừng lại vài giây rồi nhỏ giọng bình luận, nhưng một lát sau, từng người lại đi làm chuyện của mình.
88 “Nha! Các người mau nhìn xem! Kim Tại Trung đang làm cái gì kìa! Điên rồi sao!!”
“Trời ạ! Hừ, đây mới đúng là bộ mặt thật của hắn!”
Đằng xa truyền đến tiếng ầm ĩ, khiến Duẫn Hạo phải bước đến xem tình hình.
89 Lui về phía sau vài bước, ‘Tại Trung’ giơ tay phải, vén y sam trước ngực lên, móng tay hắc sắc lưu lại dấu vết hơi đỏ trên làn da non mịn, sau đó dùng lực một cái, trên đó lập tức lộ rõ vết máu tí ti.
90 Ngươi là ai!” Người trước mắt có khuôn mặt giống như y, nhưng mái tóc, màu mắt lại tuyệt nhiên bất đồng.
Y phục sặc sỡ, ăn mặc lộ liễu, còn nhìn y bằng ánh mắt đầy trêu tức.
91 Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng tình hình của Tại Trung lại ngày càng nguy hiểm, nhân cách bị thay thế, khiến Duẫn Hạo mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
92 Duẫn Hạo cưỡng ép dùng ma lực để phá hư phụ thể trong cơ thể của Tại Trung, hắn biết bản thân đang rất mạo hiểm, hơn nữa vẻ khóc lóc kể lể tê tâm phế liệt của ‘Tại Trung’ khiến Duẫn Hạo rơi vào trong sự lo lắng cùng vô lực chưa từng có từ trước đến nay.
93 Duẫn Hạo bởi vì thụ thương mà mê man, giúp Duẫn Hạo quấn băng xong, Tại Trung nhìn Duẫn Hạo thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Ngoài điện, một người sau khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, liền xoay người lộ ra nụ cười giống như trước đây.
94 Sau khi xác định đã rời khỏi tầm mắt của Hiền Trọng, bước chân đang thả chậm của Tại Trung lập tức tăng tốc, chạy thẳng về phía gian phòng của Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, ta muốn ở bên người ngươi, hảo muốn gặp ngươi.
95 “Hi Triệt đại nhân!”
“Ân? Tại Trung. ” Quả nhiên là đã quay lại rồi, khí tức của Tại Trung càng ngày càng nhạt đi, hôm qua còn tưởng là ảo giác của bản thân nữa.
96 “Chờ một chút! Duẫn Hạo vẫn chưa tới, đừng đi, đừng đi!”
Đuổi theo tia sáng còn lại, Tại Trung lớn tiếng cầu xin.
Chân đã tê rần, thân thể cũng vì không di chuyển nhiều mà trở nên cứng ngắc, chạy đầy bất ổn, hi vọng tia sáng thuộc về ban ngày có thể tan đi chậm hơn một chút.
97 “Tại Trung…”
Ánh mắt nhu tình, là tình cảm sâu sắc mà Tại Trung chưa từng nhìn thấy bao giờ, “Duẫn Hạo, ta cũng…”
“Tại Trung!”
Sau một trận bạch quang, người vốn đang ở trong lòng đã biến mất ngay tức khắc.
98 Hi Triệt…”
“Cái gì…” Ngơ ngác mà nhìn trời, nghe thấy Hàn Canh đang gọi mình mới phục hồi tinh thần lại.
“A, không có gì. ”
“Nga. ”
Vẫn đang vì chuyện ba trăm năm trước mà hổ thẹn tự trách mình, nhìn Hi Triệt như vậy, trong ngực Hàn Canh cũng rất khó chịu, thế nhưng lại bất lực.
99 “A! Hữu Thiên, ta làm hỏng lễ vật kết hôn mà ngươi chuẩn bị tặng cho Tại Trung ca rồi. ”
“Khụ khụ ——” Nước trà chuẩn bị nuốt xuống lập tức phun ra, đây chính là bức tranh mà ta khổ cực mấy ngày mới vẻ xong a! Ta vốn rất ít khi vẽ tranh để biếu tặng, lần này chăm chú ngồi vẽ, cũng xem như dâng tặng sự chúc phúc cho hai người khổ tận cam lai kia.
100 Trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, thực sự là một ngày thích hợp để vận động.
“Xương Mân, sao ngươi vẫn không khôi phục thành hình người a!”
Một ngày rồi, những lời này đã lải nhải được một ngày rồi, không, phải là sau lần ta giúp Tại Trung nên đánh mất một lượng năng lượng lớn, phải luôn duy trì hình dạng của ma thú thì luôn phải nghe đi nghe lại câu nói này.