21 Kim Hi Triệt, ngươi có ý gì?” Hữu Thiên nhìn Hi Triệt nhàn nhã ngồi trên giường trong gian phòng của hắn, mà mấy ngày trước hắn thấy Tại Trung dừng ngay trước cửa, do dự có nên tiến vào hay không.
22 Ngươi muốn vẽ cái gì?”
“Vẽ cái gì?” Tại Trung nhìn nhìn trang giấy tuyết trắng trước mặt, nhất thời cũng không biết phải làm gì.
“Ngươi nói muốn tặng cho Vương, vậy muốn vẽ cái gì nhất?” Hữu Thiên ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tại Trung, bởi vì không thấy được đôi mắt của y, cho nên bộ dạng ngơ ngác không nói câu nào đó, xem như là đang tận lực suy nghĩ chăng?
“Ta muốn… Ta muốn vẽ điện hạ.
23 Đây là ma ngục…” Vùng đất hoang vu, không một ngọn cỏ, đám dơi huyết hồng lượn vòng quanh mà đau khóc, bạch cốt bên cạnh u lam hỏa kêu gào giống như muốn chen lấn để cắn nuốt toàn bộ sinh linh có sinh mệnh kia.
24 “Vách núi…” Tại Trung kiệt sức ngã ngồi xuống mặt đất, nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy ngay trước mặt, một chút khí lực cuối cùng của Tại Trung cũng bị rút đi, a… Không lấy được rồi sao…
Thân thể của bản thân đã không thể tiếp tục lặp lại một lần thương thống trước đây nữa, nhưng trước mặt căn bản không có đường a, dựa vào sức mạnh của chính mình, chỉ có thể vào tử lộ mà thôi…
“Muốn bỏ cuộc rồi sao?” Đây là… thanh âm của Hi Triệt đại nhân, Hi Triệt đại nhân đang ở đây sao?!
“Hi Triệt đại nhân!” Tại Trung sụp đổ mà kêu gào, nước mắt không thể khống chế mà chảy ra, giống như muốn nói rằng, giúp Tại Trung, giúp Tại Trung đi…
“Ở giữa vực sâu này, nếu như không muốn bỏ cuộc, thì đi lấy đi…”
“Ân?” Là thanh âm của Hi Triệt đại nhân không sai, ở phía dưới kia sao?
Thử thăm dò mà nhìn ngó, sương mù dày đặc quấn quanh, sâu không thấy đáy…
“Ân, ta biết rồi.
25 Con hồ điệp màu tím đen vừa nãy… không phải ta nuôi dưỡng, sao lại xả thân bảo hộ Tại Trung? Xem ra phía sau hắn tồn tại một thủ hộ ma linh không ai biết a… Ta thực sự càng ngày càng cảm thấy hứng thú với hắn rồi…
… …
Ngoài trời — Hoa viên
Vết thương quả thực rất nặng a! Cẩn thận giúp Tại Trung thượng dược, đôi khi, bản thân cũng không nhịn được mà bội phục sức mạnh ý chí của hắn…
“Vẫn còn sống?”
“Hừ! Chẳng lẽ ngươi muốn để hắn chết?!” Cầm sừng thú kim sắc ở bên cạnh lên, ném cho Hữu Thiên.
26 “Hữu Thiên đại nhân! Có thể tô màu được chưa?” Tại Trung kích động hỏi.
“Có thể rồi. ” Hữu Thiên đưa thuốc màu cho Tại Trung, Hi Triệt ở bên cạnh vô ngữ mà nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tại Trung.
27 “Hữu Thiên đại nhân, hôm nay ta về trước. ” Cảm tạ mà cúi đầu nói lời biết ơn, Tại Trung mỉm cười rồi quay về gian phòng của mình.
Sắp hoàn thành rồi, Duẫn Hạo có thể cao hứng không? Ha ha… Hảo chờ mong a…
“Đã chung sống tốt với Hữu Thiên nhanh như vậy rồi sao?” Lạnh lùng hỏi, Duẫn Hạo!!
Một đạo hắc ảnh dần dần rõ ràng mà tiến vào tầm mắt của Tại Trung, “Điện hạ…”
“Xem ra mi lực của ngươi thực sự không thể xem nhẹ a!” Gắt gao bóp lấy cằm Tại Trung, con ngươi kim sắc tràn ngập khí tức nguy hiểm.
28 “Hồng Lánh, thời gian này ngươi thật là im lặng a! Đột nhiên lương tâm thức tỉnh, định hảo hảo đối tốt với Kim Tại Trung kia sao?” Lục Sân dựa bên giường Hồng Lánh, cười nửa miệng mà nói.
29 Được rồi. ”
“Ân, cuối cùng cũng vẽ xong. ” Duẫn Hạo trên bức tranh phách khí lãnh tuấn, mâu tử kim sắc sinh động như thật.
“Cảm tạ Hữu Thiên đại nhân.
30 Cốc cốc ——” Hữu Thiên chuẩn bị giải y1 để nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đứng dậy đi xem rốt cuộc có chuyện gì.
“Tại Trung?” Tại Trung mặc y phục đơn bạc, trong ngực ôm bức tranh có chiều cao sắp gần bằng y.
31 Cuối cùng vẫn hạ thủ. ” Lục Sân chặn Hồng Lánh lại, “Hạ thủ? Đây cũng nói quá khó nghe rồi. ” Hồng Lánh đẩy cánh tay ngay trước mắt đang ngăn cản mình ra, tiếp tục bước đi.
32 Đại điện nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng.
Khánh sinh nghìn năm một lần của Ma vương Ma giới chính là ngày hôm nay, quý tộc lớn nhỏ trong Ma giới đều tỉ mỉ chải chuốt cho mình, khát vọng của nam là may mắn được dốc hết sức bên cạnh Ma vương, nữ thì hi vọng bản thân có thể có cơ hội được Ma vương đại nhân coi trọng, có thể nhận được sủng hạnh của hắn.
33 “Không!!!” Tại trung đã cố gắng la lên thật to nhưng chẳng thể làm được gì, đừng… đừng mà!!!
Cố sức đẩy đoàn người ra, hoảng loạn mà chạy đến trước mắt Duẫn Hạo.
34 “Nha! Đã xảy ra chuyện gì, làm sao sự tình lại trở nên như vậy!!” Hi Triệt tức giận tra hỏi Hữu Thiên.
“Sáng sớm Vương phái ta đi xử lý một đôi chuyện xưa lâu năm, trở về liền thấy như vậy rồi.
35 Đây là đâu?” Bốn phía đều là một mảnh trắng xóa, tại sao thứ gì cũng không có?
Tại Trung mở mắt ra, liền phát hiện bản thân không biết đã đặt chân vào thế giới hỗn độn từ lúc nào, bạch sắc tràn ngập đôi mắt, một màu trắng đầy thuần túy…
“Tại Trung.
36 “Tại Trung! Sao ngươi lại dậy rồi?” Cảm thấy tay áo bị túm lấy, Hi Triệt xoay người liền thấy Tại Trung cấp thiết muốn mở miệng hỏi mình điều gì đó.
“Điện hạ ở đâu?”
Điện hạ? Hừ! Hắn tổn thương ngươi sâu đến như vậy, ngươi vẫn nôn nóng đi gặp hắn!
“Ta cũng không biết hắn ở đâu, Tại Trung ngươi đừng đi gặp hắn!” Hi Triệt kéo Tại Trung qua, muốn để Tại Trung hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
37 Ân? Chuyện gì đã xảy ra?” Trong nháy mắt, Tại Trung mới phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, ‘Nếu như hiện tại ngươi muốn đi, vậy ngươi liền đi đi.
38 Tại Trung không biết bản thân đã làm thế nào để bước tới trước mặt Lục Sân, y chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy duỗi về phía hạ thân chỉ được một chiếc để khố duy nhất che chắn của Lục Sân, nhìn phân thân bại lộ bên ngoài, Tại Trung xoay đầu qua, không muốn nhìn nữa.
39 Nhìn Tại Trung nghe lời mà liếm dịch thể dơ bẩn dưới đất, trong lòng Duẫn Hạo càng thêm phẫn nộ.
Một phát nắm lấy mái tóc của Tại Trung, buộc y ngẩng đầu lên mà nhìn mình, ánh trăng chiếu xuống, trong cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở vẫn còn sót lại tinh dịch chưa nuốt hết, hồng sắc nhè nhẹ đầy mị hoặc tô lên đôi môi đỏ mọng, khiến nó càng thêm mê người.
40 Lại là thế giới trắng tinh trước đó, không có một tia tạp chất hư ảo.
“Tại Trung, ngươi thực sự đã quyết định lưu lại rồi sao?” Mặc dù Tại Trung đã uống được máu tươi của Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng trong tiềm thức, Xương Mân vẫn không muốn Tại Trung lưu lại, bởi vì sau khi lưu lại sẽ không xác định được nhiều nhân tố thực tại.