1 Tiết trời vào xuân, thành Trường An mưa bay lất phất, gột sạch bầu không khí ẩm ướt khó chịu mấy ngày nay.
Những ngày này, cả thành Trường An âm u không nắng.
2 Tiết trời vào xuân, thành Trường An mưa bay lất phất, gột sạch bầu không khí ẩm ướt khó chịu mấy ngày nay.
Những ngày này, cả thành Trường An âm u không nắng.
3 Tiết thanh minh, trời mưa không dứt.
Địch Nhân Kiệt cầm dù đi trên đường nhỏ trơn trượt lầy lội. Đã nhiều ngày nghe tiếng gió khóc mưa than, giờ này vẫn vậy, quanh quẩn bên tai không dứt.
4 Địch Nhân Kiệt kiên nhẫn đứng trong mưa, Nhị Bảo bên cạnh do do dự dự, nhìn thiếu gia nhà mình cau mày nhìn về hướng người kia đã sớm đi xa, thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt.
5 Địch Nhân Kiệt vốn không có ý định để Nguyên Phương biết được phần tình cảm này. Bởi vì nếu là người khác, Địch Nhân Kiệt có lòng tin mình theo đuổi được.
6 Có một số việc khi đã quyết định rồi thì dù bất cứ giá nào cũng không còn quay đầu lại được nữa.
Tựa như Địch Nhân Kiệt.
Hắn biết mình bước một bước này, hậu quả sẽ là cái gì.
7 Phủ Lại bộ thượng thư.
Phủ Lại bộ thượng thư này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Không biết người xây phủ thượng thư năm đó đã nghĩ thế nào.
8 Một khắc này trong đầu Địch Nhân Kiệt bỗng dưng trống rỗng.
Đuổi theo thân ảnh phía trước, Địch Nhân Kiệt lại bỗng dưng dừng bước, cúi đầu thở dốc một hơi, rồi lại ngẩng đầu hướng về bóng lưng người nọ kêu một tiếng: “Nguyên Phương! Một lần cuối cùng, huynh nghe ta nói vài câu được không!”
Thanh âm cao ngất đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
9 Thời tiết thành Trường An vẫn vậy, không thấy khá hơn. Hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể trút mưa to.
Địch Nhân Kiệt đứng ngoài cửa thành, phía sau là Nhị Bảo cùng xe ngựa.
10 Địch Nhân Kiệt bị xe ngựa xóc đến tỉnh.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang được bọc trong một cái chăn dày, nằm tựa vào một người. Nghiêng đầu nhìn thử, là Nguyên Phương, cũng đang dựa vào thành xe ngủ gật.