1 Lê Dân chết, giờ chỉ còn là một u hồn. Hắn nhìn thi thể của mình, nắm tay lại, không có cảm giác. Thế cũng tốt.
Đấu tranh với bệnh tật hai năm, Lê Dân cuối cũng cũng buông tay.
2 Lê Dân đỡ đầu, hắn có điểm khó chịu, không đúng, là dạ dày đau quá.
Thuốc, thuốc, thuốc ở đâu?
Lê Dân muốn rung chuông gọi hộ sĩ lại đây, nhất định phải khiếu nại một phen, cư nhiên không cho hắn thuốc! Tiểu hộ sĩ kia không có việc gì chỉ biết khóc!
Ngồi dậy, Lê Dân mới phát hiện hắn nằm trên giường đá ở trong một cái sơn động.
3 Lê Dân ăn mặc cổ trang hoa lệ, đang ngồi ở bàn đá uống cháo để ấm dạ dày, ăn điểm tâm hương thơm nức mũi, bên cạnh còn có một ly trà nóng hổi.
" Lê Dân tiên sinh, ta rất nhớ rất nhớ ngươi, vẫn luôn vội xong rồi liền lập tức lại đây gặp ngươi QAQ "
Ân, chính là thứ hắn tuyệt không muốn nghĩ, 12135.
4 Đêm hỏa rã rời, trên đại điện sáng chưng.
Điêu khắc trên tường tinh xảo ngày thường giờ cũng có vẻ có vài phần quỷ dị cùng dữ tợn.
Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện tại chỗ tọa ỷ, lặng yên không một tiếng động.
5 Lê Dân tỉnh, thích ứng ánh sáng, mở mắt, hắn vươn tay chống thân thể, sau đó ngồi dậy.
Hắn ở bên một dòng suối nhỏ tỉnh lại, đây là cái kỳ tích, hắn không có bị linh thú hoang ăn luôn, cũng không có bị suối cuốn đi, được rồi, dù con suối chưa cao đến cẳng chân hắn.
6 Lê Dân dựa vào một thân cây để nghỉ ngơi, sau đó dùng vải và thuốc đổi từ hệ thống để băng bó vết thương.
Hệ thống: Lê Dân tiên sinh, ngươi có khỏe không, ta rất lo lắng cho ngươi
Hắn như vậy có tính là khỏe không? Không chết đã là không tồi.
7 Lê Dân nhìn nam chủ rửa tay sạch sẽ, lúc này mới vừa lòng buông xuống vải bố trong tay.
Không tồi. Đã rửa sạch sẽ.
Nam chủ thực muốn khóc, mặt y đều bị xoa đỏ.
8 Cứ việc hiện tại nam chủ nhìn hắn ánh mắt bắt đầu ẩn ẩn hàm chứa khinh thường, cùng với khinh thường.
Lê Dân vẫn là mặt vô biểu tình.
"Như Hoa, ngươi vì ta làm hết thảy, cũng chỉ là vì làm ta trở lại Ân gia sao?"
Nam chủ thanh âm có chút lãnh.
9 Rốt cuộc trở lại ma cung đầy thoải mái, Lê Dân cứ vậy nằm mở to mắt trên giường.
Hệ thống: A a a a a a! Lê Dân tiên sinh ngươi hảo suất! Hảo phóng khoáng! Hảo huyễn khốc!
Lê Dân mặt vô biểu tình mà nhìn khung thoại: Ta muốn nghỉ ngơi.
10 Hệ thống: Lê Dân tiên sinh QAQ
Lê Dân: Ân, ta đều đã biết, đừng nói nữa.
Hệ thống: Tiên sinh đều đã biết? QAQ
Lê Dân:. . . . . . . . .
Hắn biết hay không cùng không biết đều giống nhau.
11 Lê Dân: 12135, ta phát hiện cốt truyện đi trật!
Hệ thống:. . . Không có.
Lê Dân: woc ngươi là 13135
Hệ thống: Ân.
Lê Dân: →_→ ngươi không cảm thấy nữ chủ hiện tại xuất hiện thực không bình thường sao?
Lê Dân từ cốt truyện hỏng mất mà đến chỗ này.
12 Ân Bạch Thần quỳ gối trước mộ phần.
Đã là ngày thứ mười y trở lại Ân gia.
Là cữu cữu y đem tro cốt mẫu thân chuyển từ bãi tha ma đến nơi này.
Các trưởng lão Ân gia không đồng ý cho mẫu thân hắn nhập phần mộ tổ tiên.
13 Ân Bạch Thần tỉnh, y nhìn nhìn đồ trong nhẫn.
Nguyên lai kia không phải một giấc mộng.
Cữu cữu nguyên lai không có thay đổi.
Còn có người, đối y vẫn luôn tốt như vậy.
14 Lần đầu tiên Ân Bạch Thần nhìn thấy rõ biểu tình của nam nhân.
Mặt mày đạm đạm mà giãn ra mở ra, lại như cũ giữ lại biểu tình vừa mới kinh hãi. Thần tình im lặng, thấp lộc đầu tóc kề sát cái trán, thường thường hạ xuống vài giọt bọt nước.
15 Lê Dân làm một cái mộng.
Hắn nghe được có người ở bên cạnh khóc, vẫn luôn khóc.
Làm hắn phiền lòng.
"Lê Dân ca ca, ngươi là cái kẻ lừa đảo! Ngươi là cái kẻ lừa đảo!"
Vân Hinh.
16 Tại Thái Hư cung nhìn lên không trung, Lê Dân nằm ở trên giường, hắn nỉ non một câu, ôm tiểu nữ hài vào ngực cọ cọ, sau đó an tĩnh ngủ.
Tiểu nữ hài bừng tỉnh, nàng mơ hồ mà mở mắt ra, liền thấy nam nhân mặt mày ôn nhu, dung nhan lúc ngủ an tĩnh ôn hòa, cánh mũi cao, cánh môi đỏ, nàng chưa gặp qua ai đẹp như vậy.
17 Ân gia
Y đã quen như vậy.
Quen nhìn nam nhân đối tốt với y, ngày hôm sau lại biến thành một người khác.
Quen khi nam nhân ấy không ở đây nhìn một người khác.
18 Đó là một khối Bạch Trạch như ngọc thạch, giống khỏa dạ minh châu giống nhau tản ra quang mang.
Đặt ở trung ương bảo khố của Ân gia.
Lúc Lê Dân đụng tới Hỗn Độn Thạch kia trong nháy mắt, cơ hồ là bị một loại lực lượng cấp vây quanh, làm hắn cảm thấy được an nhàn lại thoải mái.
19 "Bạch Thần, Bạch Thần. . . "
Nam nhân lui ở trong góc, nhớ kỹ tên này.
Run run thân thể có vẻ như bất lực, y nhắm chặt suy nghĩ, mồ hôi từ trên trán chảy xuống dưới.
20 Ân Bạch Thần cả người ướt đẫm, y từ trong thủy đàm bò ra.
Sờ một phen trên mặt, không biết là nước hay là lệ, ngẩng đầu lên.
Ngã xuống vách núi đen, y rơi vào đàm nước sâu, thiếu chút nữa bị chết đuối, hoàn hảo y trước kia thường xuyên bị người đẩy xuống nước, đã học được cách lặn xuống.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50