1 “Tiểu Uyển. . . . . . ”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Ôn Nhu đột nhiên ra tay, bắt được tay Hạ Uyển rơi xuống giữa không trung.
Tại rớt xuống kia một khắc, Hạ Uyển nhớ lại vừa rồi đã phát sinh toàn bộ.
2 Tí ta tí tách. . . . . . Tí ta tí tách. . . . . . Tí ta tí tách. . . . . . Tí ta tí tách. . . . . .
Trời mưa.
Cùng mây đen kéo tới, hạt mưa nhỏ dài rơi trên hai người.
3 “Tiểu Uyển, cậu đừng như vậy. ” trong mắt Ôn nhu tràn đầy ngấn lệ. “Anh Hiên, van anh đừng bức Tiểu Uyển nữa. ”
“Tiểu Nhu. . . . . . ”
Bởi vì khóc mà trông đôi mắt Hạ Uyển có chút sưng đỏ.
4 “Tiểu Uyển, cậu đừng làm như vậy. ” Cô khuyên nhủ.
“Ha ha. . . . . . Các ngươi cho là tôi muốn tự sát, phải không? Cũng phải, nhân sinh của tôi đã bị các ngươi làm hỏng, triệt để hỏng! ha ha ha ha ha.
5 Ôn Nhu không để ý nói,“Hạ Uyển, cô cảm thấy ngây thơ liền ngây thơ đi, tôi không ngại, vốn tôi còn nghĩ tiếp tục lưu trữ cô, lưu trữ cô ở thế giới này tiếp tục đau khổ.
6 “Hóa ra hai người còn có chuyện xưa như vậy. . . . . . ” Hạ Uyển cười lạnh.
“Mà cô thì sao, vẫn được anh Hiên che chở giống như bảo bối, cô biết rõ tôi căm hận cô cỡ nào sao?”
Ôn nhu, vẫn lấy bề ngoài ôn nhu cư xử với người.
7 “Vĩnh biệt! Bằng hữu tốt nhất của tôi. ” Nói xong, Ôn Nhu chậm rãi buông lỏng từng ngón tay.
“Tiểu Nhu, Hạ Uyển, các em thế nào. . . . . . Không. .
8 Ký ức bị bạn thân cùng với người yêu phản bội giống như đèn kéo quân. . . . . .
Một lần một lần truyền phát trong đầu Hạ Uyển.
Toàn bộ đều kết thúc!
Đều kết thúc?
Kết thúc?
Giọng nói của một phụ nữtrung niên đột nhiên truyền vào trong tai Hạ Uyển,“Tiểu Uyển, con còn không mau thức dậy, còn muốn ngủ đến lúc nào!”
Âm thanh này không là giọng nói của mẹ cô sao?
Là sao thế này? Nghe nhầm?
Từ sau khi phát sinh chuyện kia, Hạ Uyển đã thật lâu, chưa từng nghe qua mẹ gọi nhũ danh của cô.
9 Lý Nghiên là người duy nhất thật lòng đối tốt với cô trong cuộc sống đại học gian nan, ngoại trừ hai kẻ phản bội cô. . . . . .
Duy nhất thật lòng, không có ai chỉ có một!
Theo cô biết, Lý Nghiên và cô giống nhau, đều là học sinh phổ thông.
10 Nhà ga. . . . . .
“Công chúa, chỉ có thể đưa ngài đến nơi đây, trên đường cẩn thận!”
“Ba. . . . . . Đừng đùa nữa!”
Hốc mắt Hạ phụ có chút hồng nói,“Đến trường học, nhớ rõ gọi điện thoại cho ba mẹ, trăm ngàn đừng quên, Tiểu Uyển!”
“Ân, ba đi về trước đi, còn lại con có thể tự lo.
11 Sắc mặt cô có chút tái nhợt nhìn nam tử xa lạ đang hai tay che lỗ tai.
“Xin lỗi, tôi còn là đường đột. ”
Nam tử ảo não buông tay.
Kỳ thật anh đứng ở chỗ này có chút thời gian, thế nhưng cô gái ngồi trên vị trí của anh giống như đang tự hỏi cái gì!
Hoàn toàn không phát hiện đến anh vẫn đứng ở chỗ này.
12 Hạ Uyển nhịn không được bụm mặt cười khẽ.
“Ách, bất quá vẫn muốn nói rõ!” Cừu Dục Chân cười vội vàng giải thích. “Cũng không phải là cái gì Ngọc Chân công chúa a.
13 “Không phải, anh cũng không giỏi an ủi người khác, ông nội anh, cũng thường hay mắng anh. ”
“Thật?”
“Tại sao ta lại có đứa cháu vô dụng như ngươi vậy, thân là cháu đích tôn, ngươi ngu xuẩn cho ai xem.
14 Sau khi xuống xe, Hạ Uyển đi theo ký ức kiếp trước, đi tới cổng lớn học viện Thánh Louis.
Nhìn cánh cổng to lớn tràn đầy dấu tích cổ xưa, thật nhiều hình ảnh hiện về.
15 “Ai! Mình cũng không phải là quỷ nga!” Cô vỗ vai Lý Nghiên.
Lý Nghiên cảm thấy bả vai mình giống như bị thứ gì vỗ đến, còn có thể cảm giác được một trận kỳ quái xúc cảm xuyên thấu qua quần áo trên người!
Lý Nghiên kinh sợ run lợi hại hơn.
16 Lúc này Hạ Uyển nhớ tới cú điện thoại mình gọi cho Lý Nghiên hôm trước, khi đó các cô còn chưa nhận thức. Với tính cách sợ ma quỷ của cô chắc chắn sẽ đem cú điện thoại kia trở thành One Missed Call!
Trong mắt Hạ Uyển tràn đầy ý cười.
17 Trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, mê cung là do kiến trúc sư Daedalus thiết kế ra để giam cầm Minotaur, đồng thời minh chứng cho bản chất hai mặt của vấn đề trong nhận thức của nhân loại.
18 Bóng đen từ trên trời rơi xuống, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cự đại dù để nhảy. Hắc ảnh nhanh chóng đáp đất an toàn!
Nói thì chậm, mà diễn ra thì nhanh.
Thể loại: Nữ Cường, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 64