41 Đây thật sự là làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, một nam nhân giống hệt cậu lúc trước như đúc hiện giờ đang đứng trước mặt cậu, mỉm cười chào hỏi với cậu.
42 Nam nhân không giấu giếm nữa, cậu ta nhẹ như mây gió đem toàn bộ quá trình chính mình sửa mặt nói cho Diệp Mạc biết, cũng nói ra tên thật của bản thân, Thương Lý.
43 Tiếu Tẫn Nghiêm liếc mắt nhìn điện thoại Thương Lý đang cầm, thấy rõ tin nội dung tin nhắn bên trong: Tiểu Tuyền, bảy giờ sáng mai, anh tới đón em, đừng ngủ nướng đấy.
44 Diệp Mạc chạy ra khỏi biệt thự của Tiếu Tẫn Nghiêm, thân vẫn còn mặc đồ ngủ đi dép nên cậu nhất thời không biết phải chạy đi đâu, trong đầu vẫn còn là hình ảnh gương mặt hung tợn lúc nãy của Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nên lúc này cậu không dám quay trở lại.
45 Tiếu Tẫn Nghiêm ngậm lấy điếu thuốc, sắc mặt âm trầm đứng phía trước cửa sổ, mắt nhìn theo rương hành lý của Diệp Mạc, bước hai ba bước, bóng dáng từ từ biến mất trong bóng đêm.
46 Lúc Thương Lý tỉnh lại thì bên cạnh đã không có ai, tối hôm qua bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm chặt mà ngủ một đêm, tuy rằng Tiếu Tẫn Nghiêm không có làm chuyện gì đối với y, nhưng khắp toàn thân từ trên xuống dưới cơ hồ đều bị sờ hết toàn bộ.
47 Tiếu Tẫn Nghiêm không thể nào hiểu nổi nam nhân trước mặt mình, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp, thoáng như thu được một loại thú vui nào đó trong cuộc sống, ít nhất, cho hắn có cảm giác Mạc Mạc đang ở bên cạnh hắn.
48 Vốn nên giả vờ không quan tâm mà rời đi nhưng bóng người một lần nữa quay trở lại, Diệp Mạc cắn răng đứng trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm “Diệp Nhã chỉ là một cô bé, ngài hà tất phải tuyệt tình như vậy!”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười âm hiểm một tiếng, từ ghế ngồi đứng lên “Diệp tiên sinh không phải không thể ra sức sao? Sao đột nhiên lại muốn bất bình dùm?”
Móng tay Diệp Mạc hầu như bấu vào lòng bàn tay, giống như đã bị bức đến bước đường cùng rồi “Tôi sẽ thay Diệp Mạc trả toàn bộ tiền chữa bệnh của em gái cậu ấy, ngài ra giá đi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm giống như đang nghe câu chuyện cười gì đấy, khẽ bật cười vài tiếng, bước về phía Diệp Mạc “Khẩu khí thật không nhỏ, cậu sẽ trả lại sao? cậu cả đời trả có hết không, hay lẽ nào bắt tôi phải chờ cậu cả đời? Huống chi, cậu vẫn còn một tờ giấy nợ trong tay tôi.
49 “Nơi này đã bị hắn chạm qua sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm híp mắt, thanh âm rất thấp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Mạc đang không ngừng né tránh ánh nhìn của hắn, tay phía dưới run rẩy cố gắng nắm chặt.
50 Không đợi Diệp Thần Tuấn trả lời, Tiếu Tẫn Nghiêm đã tiến vào bên trong thang máy, khóe miệng hơi nhếch lên, khi yên tĩnh lại rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm chính bản thân cũng không hiểu được, tại sao lúc nãy hắn lại cười.
51 Diệp Mạc đi vào công ty Diệp Thần Tuấn, rất thuận lợi tiếp nhận vị trí trợ lý của Diệp Thần Tuấn, làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, Diệp Thần Tuấn vốn lo lắng rằng Diệp Mạc sẽ chưa thể thích ứng được với công việc, hiện tại đã cảm thấy rất nhẹ nhõm.
52 (Đây là một chương hồi ức, không theo thứ tự thời gian, thỉnh thoảng bà tác giả lại chèn thêm mấy chương hồi ức như vậy đó)
Trên chiếc giường to lớn, Diệp Mạc nằm ở phía biên giới, hai tay ôm lấy ngực, thân thể cuộn tròn lại giống như con tôm bị chấn kinh, cằm cúi thấp tựa vào trước ngực, theo đó, cánh cửa phòng bị đá văng tạo ra tiếng vang ầm ầm, thân thể Diệp Mạc càng thêm cuộn tròn lại, cả người không nhịn sợ hãi được mà run lên bần bật.
53 Diệp Mạc thầm tính toán thử đại khái chi phí của Diệp Nhã từ lúc nằm viện tới nay, phương tiện chữa bệnh hàng đầu, chuyên gia nổi tiếng quốc tế, nổi danh chuyên gia, thêm vào những thuốc thang chuyên dụng được nghiên cứu chế tạo riêng, ít nhất cũng cần một triệu trở lên, hơn nữa với tác phong làm việc của Tiếu Tẫn Nghiêm, con số này nhất định còn nhiều hơn, nhưng mà, lại chỉ cần năm mươi vạn…
Hình tượng tàn bạo ác liệt của Tiếu Tẫn Nghiêm sớm đã cắm rễ rất sâu trong lòng Diệp Mạc, lòng từ bi đột xuất lần này khiến cho Diệp Mạc cảm thấy rất không bình thường, có thể là do bị ngược quá lâu nên Diệp Mạc có chút hoài nghi Tiếu Tẫn Nghiêm không biết có phải là lại muốn dùng âm mưu quỷ kế gì để hại cậu không, làm sao cũng không tin tưởng nổi chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm bất chợt nổi lòng nhân đạo.
54 Không biết là vô tình hay cố ý, cửa phòng làm việc chỉ khép hờ lộ ra một cái khe, Diệp Mạc xin thề cậu không phải là kẻ cuồng xem trộm, nhưng mà cái thanh âm mềm mại bách mị kia cứ lọt vào tai cậu, ánh mắt Diệp Mạc không cố ý mà theo khe cửa nhìn vào bên trong.
55 Diệp Mạc đem một tờ chi phiếu đặt ở trên bàn Tiếu Tẫn Nghiêm, cố nhẫn nhịn sự sỉ nhục trêu tức vừa rồi mà lễ phép khách khí nói “Đây là chi phiếu 50 vạn, một phần cũng không thiếu.
56 Lòng bàn tay Diệp Mạc chảy mồ hôi, thanh âm đã từ từ xuất hiện sắc thái hoảng loạn “Tiếu tổng, ngài không thể như vậy, ngài rõ ràng đã đối với tôi… đối với tôi…”
“Đối với cậu làm cái gì?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhẹ, nhưng cũng rất âm hiểm, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, thật giống như lại nói, tôi chẳng nhớ chuyện gì cả.
57 Diệp Mạc xem như là rơi vào bên trong cái hố lớn do chính mình tự đào.
Nói với Tiếu Tẫn Nghiêm anh trai Diệp Nhã là bạn của mình chẳng khác nào nói mình nhớ hết chuyện lúc trước, dù rõ ràng cậu không có trí nhớ của Diệp Tuyền trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng mà lúc này ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu rõ ràng trở thành kẻ nói dối.
58 Diệp Mạc cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, đến tối phải đi đến nơi Tiếu Tẫn Nghiêm yêu cầu, chính là một trận buồn bực cùng bất an, sau khi tiếp xong điện thoại của Diệp Thần Tuấn thì liền đi ra cửa, biết hôm nay Lê Cửu xin nghỉ, Diệp Mạc liền đặc biệt gọi cho Lê Cửu.
59 Diệp Mạc không uống bao nhiêu, lần này hẹn bạn bè ra ngoài hoàn toàn là vì muốn giải stress một chút, nhưng nghĩ tới buổi tối còn có tiệc chúc mừng, thế nên lúc Lê Cửu đề nghị gọi thêm mấy người bạn tới KTV hát hò một trận thì Diệp Mạc từ chối khiến cho Lê Cửu thấy cụt hứng vô cùng.
60 Diệp Mạc cũng không ngồi ngốc ở nhà trọ lâu, bởi vì buổi chiều thực sự có quá nhiều việc để làm, thế nên sau khi viết xong nhật ký thì trời đã tối đen như mực rồi.