101 Sáng sớm, một tia ánh nắng mặt trời luồn qua hàng rào sân thượng rọi vào bên trong căn phòng ngủ to lớn, Tiếu Tẫn Nghiêm gương mặt không chút cảm xúc ung dung thong thả mặc âu phục, phía sau là chiếc giường lớn màu trắng một mớ hỗn loạn, Diệp Mạc giống như con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn nằm yên tĩnh trên chiếc giường, gò má trắng nõn ửng lên một tầng triều dương, đẹp đẽ mà tinh khiết.
102 Lạc Tần Thiên mơ hồ cảm nhận được tâm tình của Diệp Mạc có gì đó không đúng, nhưng vì sợ Diệp Mạc lại đột nhiên giận dữ nổi cáu thế nên không dám tiếp tục truy hỏi chuyện xảy ra tối qua.
103 Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng sang trọng, có vẻ như Lạc Xuyên đã sớm bày trí chuẩn bị, vì để đón tiếp người yêu của cháu mình, đặc biệt bao hết cả tầng trên của nhà hàng, cũng vì thương nhân hợp tác trong nước của Lạc gia tộc, tổng giám đốc Hoàng Sát Tiếu Tẫn Nghiêm.
104 Nếu như lại cho Diệp Mạc một cơ hội, Diệp Mạc đánh chết cũng sẽ không tới nơi này….
Ký ức thống khổ cõi lòng tan nát đêm đó vẫn còn lưu lại mới tinh trong đầu, ở nơi khó có thể mở miệng nói cũng đang mơ hồ đau đớn… Tầm mắt lạnh lẽo nhưng ngầm có ý quỷ tiếu (cười quỷ dị) của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến Diệp Mạc hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
105 Ở trong nhà vệ sinh, Diệp Mạc liên tục dùng tay dội nước lên mặt, sự xuất hiện đột ngột của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cho Diệp Mạc bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, vốn định thông qua trò chuyện đối thoại để tạo ấn tượng tốt về mình với thúc thúc của Lạc Tần Thiên, thế nhưng lại vì bỗng nhiên trông thấy “hung thủ” đêm qua mà từ linh động hoạt bát lại bị thay bởi nơm nớp lo sợ câu nệ, gặp phải một người chưa từng va chạm với xã hội như vậy, Diệp Mạc nghĩ rằng, cảm tình của Lạc Xuyên đối với cậu chắc thành con số không mất rồi.
106 Trong gian phòng một mảnh đen tối, tràn ngập bên trong đại não Diệp Mạc, ngoại trừ hoảng sợ thì chỉ có hoảng sợ. Diệp Mạc không nhìn thấy rõ gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt kia của Tiếu Tẫn Nghiêm như hiện ra tia sáng xanh lục, lạnh giá khiếp người.
107 Lạc Tần Thiên vì tìm kiếm Diệp Mạc mà cả đầu bốc hỏa gấp gáp vô cùng, cuối cùng nhìn thấy trên điện thoại di động tin nhắn đến của Diệp Mạc chỉ có một dòng “Em về rồi.
108 Chạy! Đây là ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Diệp Mạc, thế nhưng hai chân Diệp Mạc giống như bị đông cứng tại một chỗ chẳng cách nào nhúc nhích được, hoảng sợ ngây dại ra nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, nửa ngày mới run rẩy thốt lên một tiếng “Anh là… tổng giám đốc…”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười rất mê người, mười ngón tay giao nhau chống đỡ nơi dưới cằm, đôi mắt tựa chim ứng giờ khắc này không có bất kỳ âm hàn nào, chỉ giống như đang đánh giá một con môi đang sắp đến miệng, trên mặt hiện lên một tia cười quỷ dị.
109 “Tôi biết mà, Diệp tiên sinh nhất định sẽ đến hẹn đúng giờ. ” Tiếu Tẫn Nghiêm tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Mạc đứng ở cửa sắc mặt cực kỳ khó coi, nghiêng người một bên “Xin mời”
“Tôi… tôi sẽ không vào” Diệp Mạc thận trọng nói “Anh xóa mấy bức hình kia ngay đi… là được rồi.
110 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vật liệu trong nhà bếp rất đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ cao cấp, có mấy loại thức ăn mặn với rau củ quả Diệp Mạc chưa từng nhìn thấy bao giờ, căn bản không biết phải trổ tài thế nào.
111 Diệp Mạc thành mục tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm, hay là dùng từ con mồi thì đúng hơn, ở sâu trong nội tâm của Tiếu Tẫn Nghiêm, một góc vẫn luôn đóng băng lại bị Diệp Mạc vô tình bước vào, có thể là do cuộc sống quá mức lạnh lẽo, khiến cho kẻ đã quen lạnh lùng vô tình như Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không nhịn được muốn thu lấy một tia ấm áp.
112 Diệp Mạc cứ vậy sống một cách cam chịu, ở trong cái lồng son mà Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra, cậu vừa lặng lẽ đau khổ vừa trơ lỳ như mất đi cảm giác, ban ngày, cậu là tinh anh tài giỏi cốt cán có tầm nhìn thận trọng cẩn thận của Hoàng Sát, ban đêm, cậu như bệnh nhân được Tiếu Tẫn Nghiêm ôm vào lòng, bệnh sẽ không phản kháng, thậm chí bệnh đến giai đoạn cuối.
113 Diệp Mạc thức dậy rất sớm, kích động hồi hộp chờ đợi đến 10h, mặc vào chiếc áo sơmi trắng Lạc Tần Thiên đã tặng cho cậu rời khỏi cửa, mặc dù Tiếu Tẫn Nghiêm đã đưa cho Diệp Mạc chiếc xe riêng giá trị trăm vạn, nhưng nghĩ đến chuyện sau đó sẽ triệt để tạm biệt Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc liền không lái cái xe đó mà gọi một chiếc taxi, thẳng hướng chạy đến sân bay, ngồi đợi Lạc Tần Thiên xuất hiện.
114 Tiếu Tẫn Nghiêm đè nén lại tâm trạng, không làm gì cả, trong thoáng chốc khôi phục sắc mặt âm trầm không hiện rõ hỉ nộ, giống như là chưa từng nhìn thấy bất cứ cái gì cả, quay lưng lại với Diệp Mạc nhanh chân bước trở lại.
115 Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng nghĩ tới dùng cách ôn nhu dịu dàng để giữ nam nhân này ở bên cạnh mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sung sướng phấn khích thấy rõ của Diệp Mạc khi cùng Lạc Tần Thiên ôm nhau, hắn mới nhận ra, cho dù hắn có dù cách gì đi chăng nữa, chỉ cần Lạc Tần Thiên vẫn còn đấy, người con trai này sẽ mãi mãi không bao giờ chịu quy thuận với hắn.
116 Không biết đã qua bao lâu, Diệp Mạc mới lờ mờ tỉnh lại, hiện tại ngoài trời đã sáng trưng, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở của tấm rèm cửa sổ rọi vào bên trong, khắp nơi trên chiếc giường lớn rối loạn bừa bộn, Diệp Mạc miễn cưỡng chống giường ngồi dậy, cả người giống như vừa bị một chiếc xe ủi lăn qua lăn lại đau đến muốn cử động cũng thấy khó khăn, nơi bị Tiếu Tẫn Nghiêm đấm mạnh một trọng quyền tối hôm qua giờ vẫn còn rất đau đớn.
117 Nửa cuộc đời chém giết, Tiếu Tẫn Nghiêm đã gặp qua quá nhiều cảnh máu chảy, nhưng chưa bao giờ có một khắc như lúc này nhìn thấy cảnh ấy lại giật mình kinh hoảng như vậy, trông thấy thân thể không nhúc nhích nằm ở cách đấy không xa, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị bao bọc trong tầng tầng băng hàn, bốn phía đều một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng đều nghe rõ rõ ràng ràng.
118 “Tôi cho em theo hắn! Tôi cho em theo!” Kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm cau lại, đem Diệp Mạc gắt gao nhấn ở trên giường khiến cậu không nhấc thân lên nổi, tách hai chân ra, thô bạo rong ruổi bên trong thân thể cậu, mỗi lần làm liền giận dữ hét lớn, va chạm điên cuồng.
119 Diệp Mạc cố nén đau nhức nơi eo, cẩn thận cung kính giúp Tiếu Tẫn Nghiêm thắt cà vạt, đêm qua dịu ngoan đáp lại khiến Tiếu Tẫn Nghiêm hưng phấn không thôi, nếu không phải là cuối cùng do Diệp Mạc xin tha, sợ là sáng nay căn bản không xuống giường được.
                            120
                            Đêm, vô cùng giá lạnh, cơn gió thê lương u tối mang theo vào phần sát ý thổi tấp vào trên mặt Diệp Mạc, gió khẽ rít gào, nghe qua vô cùng đau thương. 
Tiếu Tẫn Nghiêm cắt mái tóc ngắn gọn gàng, làm nổi bật lên đường nét khuôn mặt rõ ràng tràn ngập lệ khí, hai mắt ác liệt cố nén cơn giận bất kể lúc nào cũng có thể bạo phát, gương mặt không hề cảm xúc kia luôn có thể vào thời điểm nhìn chằm chằm vào mà khiến cho người ta cảm thấy một lực uy hiếp vô cùng vô tận, hắn là ma quỷ, hắn cao cao tại thượng! Hắn có thể vì một người mà điên cuồng, nhưng chắc chắn sẽ không vì một người mà thay đổi, thay đổi bản tính ác ma tàn bạo khát máu của hắn.