1 Trời đổ tuyết, cả không gian mênh mông đều là màu trắng xóa. Cho dù phía trước chính là cây bạch mai đang trổ hoa cũng bị tuyết nuốt chửng vào bên trong.
2 Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, đột nhiên có chút hoảng hốt mê loạn, theo bản năng nắm giữ cánh tay Dung Tầm. Cảm giác ấm áp chân thật làm trái tim Viên Tri Mạch đập thình thịch, như muốn thoát khỏi lòng ngực, nước mắt cũng muốn tuôn trào.
3 Trưởng Tôn Yến bỗng chốc quay đầu, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm cuồn cuộn cảm xúc, loại làm người ta đoán không được.
“Viên Tri Mạch, ngươi thật sự để ý người kia như vậy, để ý đến tình nguyện đi tìm chết sao?”
Viên Tri Mạch ngơ ngác ngẩng đầu.
4 Mắt phượng của Dung Tầm bỗng nhiên thoáng hiện một tia chán ghét lẫn phẫn nộ, ngay sau đó liền trở lại tươi cười.
"Sao lại như thế chứ? Mạnh huynh cũng quá coi thường Dung Tầm, bất quá chỉ là một tiểu quan mà thôi.
5 Nghe nhũ mẫu khóc lóc kể lể, sắc mặt Viên Tri Mạch liền thay đổi.
". . . . . . Đều do lão nô không tốt, nếu lão nô theo sát tiểu thư thì sẽ không gây ra họa lớn như vậy.
6 Chờ Viên Tri Mạch chạy tới chính phòng, Viên Thái phó đã đi đến Tướng phủ, Viên lão phu nhân cũng bởi vì mệt mỏi đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Liễu thị ngồi trong phòng chờ xem náo nhiệt.
7 Nữ nhân tôn quý nhất Đại Ung hoàng triều, trưởng nữ của hoàng đế, Trưởng công chúa Dung Nghi Nguyên.
Thân thể Dung Nghi Nguyên hơi lảo đảo, sắc mặt cũng trắng vài phần, hít một hơi thật sâu, đẩy cung nữ nâng đỡ mình ra, trầm giọng nói.
8 Viên Hiểu Vân trợn mắt há hốc mồm trước nụ cười thân thiết của nam nhân này. Nàng biết thân phận người này tôn quý cỡ nào, cũng nghe nói về lời tuyên cáo của Dung Tầm ngày đó.
9 Nhìn lại phòng trống rỗng, Trưởng Tôn Yến đã biết sự tình không đúng, liếc mắt thấy Xuân Nương đang muốn chuồn êm. Hắn xoay người rút đao bên hông ra khỏi vỏ, trầm giọng nói.
10 Viên Tri Mạch bị Trưởng Tôn Yến lôi đi, nhìn không thấy, chỉ cảm thấy bốn phía thực an tĩnh. Không biết đi vòng vèo bao lâu, vòng tới vòng lui vòng đến choáng váng đầu, Viên Tri Mạch thở hổn hển chống tay vào tường không chịu đi.
11 Bằng hữu là ai, không cần nói cũng biết.
Trưởng Tôn Yến hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong lòng ngực lộ ra hàn khí dày đặc. Hắn âm thầm cân nhắc, nếu có thời gian sẽ cùng "bằng hữu" loè loẹt kia "giao lưu" một chút.
12 “Tiểu Mạch Nhi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu,”
Dung Tầm lập tức hơi nheo mắt. Cười ha ha, đôi tay không khách khí sờ loạn trên người Viên Tri Mạch.
13 Viên Tri Mạch giật mình, đã nhiều ngày không gặp Viên Thái phó, hôm nay khó có được rảnh rỗi. Viên Tri Mạch cung kính đáp ứng, được người đỡ vào thư phòng.
14
Dung Duyệt quét mắt nhìn Trưởng Tôn Yến từ trên xuống dưới, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ thực kiêu căng.
“Không phải ngươi. ”
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc sau lưng Trưởng Tôn Yến, ánh mắt hắn sáng lên, thích thú vội vàng đi qua.
15 Màn lụa đỏ phất phơ, ánh nến mờ ảo, trong căn phòng hoa lệ tràn ngập mùi huân hương. Từng tiếng gầm trầm thấp cùng với tiếng khóc nức nở vọng ra từ sau màn, tựa như là rơi vào cực độ thống khổ, lại như là chìm vào cực độ vui thích.
16 Mí mắt Viên Tri Mạch run lên, ngón tay trong tay áo hơi hơi run rẩy, đáy lòng lại lạnh lùng cười.
Lại làm một bộ cải trang vi hành, thật là không sợ phiền toái.
17 Sắc mặt mọi người đều hơi đổi.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhiều nhất bất quá là vụ án liên quan trọng thần triều đình. Văn Cảnh Đế sao bỏ qua Thái tử trực tiếp để Hoàng trưởng tôn xử lý.
18 Viên Tri Mạch không trả lời, chỉ càng ôm chặt.
Bên tai có tiếng gió gào thét, động tác Dung Tầm thực linh hoạt, cho dù ôm thêm một người vẫn di chuyển nhẹ nhàng vững vàng, cả tiếng thở dốc cũng không có.
19 Bán dinh thự.
Mấy địa điểm Dung Tầm dùng làm nơi liên lạc không có chỗ nào không phải là khu đắc địa của kinh đô. Bốn phía thông suốt đường đi thuận tiện, vốn dĩ có thể bán giá cao.
20 Chết giả, người khác có lẽ không thể, nhưng ta có thể!
Thật là hồ đồ.
Viên Tri Mạch ảo não vỗ đầu, đưa tay vào túi trong tay áo tìm thuốc chết giả.