21 Tô Khắc Cáp tùy tiện gác chân lên bàn, tư thái duy ngã độc tôn cuồng ngạo. Đôi mắt màu hổ phách kỳ dị lộ vẻ khiêu khích.
“Định Hi Hầu uy thế thật lớn, xưa nay thường nói hổ phụ không sinh khuyển tử.
22 Ánh mắt Viên Tri Mạch quá mức khiếp sợ, còn mang theo lửa. Từ trước đến nay đối với Duệ Quận Vương mặt dày vô sỉ này Viên Tri Mạch luôn có chút ăn không tiêu.
23 Chưa đến một canh giờ, tin tức quán trà ở chợ phía đông thành nổ thành đống đổ nát đã nhanh chóng lan truyền.
Nghe tin chạy tới, Tô Khắc Cáp khiếp sợ nhìn phế tích trước mặt, ngay sau đó nổi trận lôi đình túm chặt một người đứng gần hắn nhất.
24 Sáu chữ vô cùng đơn giản.
Trong phút chốc, Viên Tri Mạch như bị đánh trúng huyệt đạo. Toàn thân mềm nhũn, thả lỏng, vui mừng mãnh liệt, đủ các loại cảm xúc ở trong thân thể tuôn trào.
25 Dung Tầm cắn chặt răng, nhanh chóng mặc cái áo rách mà Viên Tri Mạch mới vừa ném ở trên người hắn. Cố gắng chống cánh tay đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất có thể nhảy đến lối nhỏ hẹp hướng lên trên.
26 Viên Tri Mạch mở to mắt, cứng lưỡi nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt. Quả thực có chút không tin vào lỗ tai mình, trong lòng chỉ cảm thấy mười phần vớ vẩn.
27 "Nghĩ cái gì vậy?"
Một tiếng cười khẽ vang lên, nụ hôn ôn nhu triền miên.
Viên Tri Mạch hàm hồ nói một tiếng, rồi trở tay ôm cổ Dung Tầm.
Ánh mắt Dung Tầm sáng lên.
28 Duệ Quận Vương đã sớm choáng váng, ngơ ngác nói.
“Chỗ nào?”
Viên Tri Mạch cười cười, đuôi mắt hơi cong lại mang theo vài phần mềm mại mị ý. Như bầu trời trong trẻo giữa cái rét lạnh của mùa đông, sâu thẳm như ánh trăng rằm trong hồ nước không gợn sóng, như muốn câu hồn đoạt phách người ta đi.
29 “A Yến, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, ta ở bên cạnh hắn ngược lại là không tốt, ta có suy xét của ta. ”
Trưởng Tôn Yến cảnh giác hỏi.
30 " Đùng đùng "
Ánh mặt trời sáng chói!
Hai bàn tay to gần như kỳ tích từ ánh sáng vươn tới, nhanh nhẹn túm cánh tay Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến.
31 Lời nói nhàn nhạt lộ ra cuồng ngạo. Thần sắc bình tĩnh tự nhiên, thong dong trấn định, làm người ta không tự chủ được tin tưởng hắn thật sự có thể làm mưa làm gió.
32 Tưởng Kim khiếp sợ nhìn người kia lăn xuống theo sườn núi. Ánh mắt chợt lạnh lùng.
Cho rằng như vậy là có thể tránh được một kiếp, nghĩ thật sự đơn giản.
33 Mộ Dung Đan Thanh nhíu mày nhìn Viên Tri Mạch không nói lời nào. Kỳ thật từ đáy lòng, hắn cũng không thực thích Viên Tri Mạch. Đoạn tình cảm này hoàn toàn là Dung Tầm đơn phương làm ầm ĩ, Viên Tri Mạch từ đầu đến cuối đều bài xích, kháng cự.
34 Kinh đô.
Trưởng công chúa phẫn nộ đem mật thư vứt trên mặt đất, gương mặt có chút dữ tợn.
“Phế vật! Tưởng Kim là đệ nhất sát thủ mà, sao chỉ một người cũng giết không chết! Dung Tầm rõ ràng còn sống tốt! Hắn còn đi biên quan.
35 Hắn đứng trên mái đình trong một hoa viên. Tuyết mịn như muối phủ đầy núi giả, trắng cả mặt đất. Phóng tầm mắt nhìn ra xa đã nhìn thấy một thiếu niên chậm rãi đi tới.
36 Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt mỏi mệt tiều tụy lại lạnh lùng, lưng cực thẳng. Một sa đồ to, phía trên cắm đầy những lá cờ nhỏ màu xanh đỏ đan xen.
37 Đã mấy ngày Viên Tri Mạch chưa gặp Trưởng Tôn Yến. Một là vì che giấu tai mắt, quan trọng hơn là vì nhận không nổi ân tình của Trưởng Tôn Yến. Căn bản không biết xử lý như thế nào đối với thay đổi tình cảm này, cũng không muốn để A Yến càng ngày càng lún sâu.
38 Sau hai ngày đêm miệt mài chạy hết tốc lực, quân Định Hi sắp tới chỗ Cao Long cùng Dung Tầm tách ra.
Tướng quân Dung An đi lên hỏi ý kiến Viên Tri Mạch, xem đi thẳng diệt Đông Việt, hay là đi tìm Dung Tầm.
39 Viên Tri Mạch bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đã chạy tới chỗ Dung Tầm. Hai chân mềm nhũn, quỳ thật mạnh xuống trước mặt Dung Tầm, Viên Tri Mạch nhìn chằm chằm gương mặt gầy gò, đã không còn chút nào phong lưu tuấn mỹ ngày trước.
40 Ra khỏi lều Trưởng Tôn Yến, Viên Tri Mạch nhìn lều đối diện. Đi đến vén mành lên, Viên Tri Mạch đã thấy giường đặt ở ngay cửa. Người nọ thật cũng không chê phiền mà, mặc áo khoác nằm nghiêng trên giường, không nhúc nhích, hình như đã ngủ.