1 Hạnh Phúc tinh cầu là một tinh cầu nông nghiệp, hầu hết diện tích đất trên tinh cầu đều được bao phủ bởi thảm thực vật, chỉ 5% được dùng để xây dựng cảng hàng không cực lớn, để tiện cho các chiến hạm vận tải neo đậu và phục vụ các phi thuyền lui tới bổ sung vật tư.
2 Vừa mới tỉnh lại, Nhậm Sinh liền cảm thấy xung quanh mình có gì đó là lạ.
Thân là một củ nhân sâm tinh, cậu thích nhất là ánh mặt trời, thích thổ địa, nên theo bản năng mà đối với hai thứ này thân cận, thế nhưng hiện tại cậu lại hoàn toàn không cảm giác được hai thứ ấy!
Rõ ràng lúc từ lúc bị khe thời không ném ra ngoài, cậu vẫn còn cảm giác được hơi thở sinh mệnh vô cùng cường đại, chân còn có thễ giẫm lên bùn đất, tại sao mới hôn mê một lát thôi mà cái gì cũng mất tiêu rồi?
Chẳng lẽ mình là bị người khác bắt lại? Nhậm Sinh nghĩ tới đây, trong lòng kinh hoảng, càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện có lẽ đúng là như vậy
Lúc trước đột nhiên có một đám người xông vào chỗ cậu ở, truy đuổi theo cậu hòng cướp đi mấy thứ mà sư phụ lưu lại cho cậu, còn thèm muốn thân thể cậu, ai cũng ước gì cầm cậu trực tiếp gặm lấy nuốt vào bụng.
3 Mười ngày sau, tại Thủ Đô tinh.
Một chiếc phi thuyền màu bạc neo trên không trung Thủ Đô tinh, đang chầm chậm đáp xuống, một nhân viên duy trì trật tự đang công tác xa xa nhìn thấy, lập tức đứng nghiêm thực hiện nghi thức, chào.
4 Thẩm Thu Thạch nhìn đứa bé kia hai mắt tỏa sáng đăm đăm nhìn chỗ con trai mình đang ở, trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ…
Biểu tình khát vọng này là làm sao vậy? Lúc trước quả thật từng có không ít nữ nhân nhìn Lăng Vũ bằng vẻ mặt này, nhưng hiện tại đám người kia kia biết tình huống của con trai mình, thậm chí biết được con trai mình tùy lúc đều có khả năng bị bạo liệt thì, có ai dám tới cửa nữa đâu?
“Cậu chính là La Y?” Thở dài một hơi, Thẩm Thu Thạch cố gắng đè nhẹ giọng hỏi.
5 Có người nhân lúc mình không thể cự động hôn mình, trừ phi kẻ nọ là người yêu mình, nếu không thì là ai cũng đều cảm thấy cao hứng không nổi.
Triệu Lăng Vũ có cảm giác mình bị mạo phạm, thậm chí là vô cùng chán ghét, nhưng cảm xúc ấy vừa sinh ra, lại lập tức biến mất ngay khi bắt gặp thiếu niên dùng ánh mắt vô cùng thoả mãn nhìn chính mình.
6 Nhậm Sinh được đưa đi tắm rửa.
Tất nhiên là cậu không nỡ rửa máu dính trên người mình, ngược lại có bao nhiêu liền hấp thu bấy nhiêu, có điều là nhất thời không tiêu hoá hết được, cho nên chỉ có thể chứa trong thân thể.
7 “Mẫu thân, bây giờ con đã có thể khống chế năng lượng trong cơ thể xung động chỉ trong phạm vi nhất định, mọi người nhân lúc này đưa con đến tinh cầu hoang nào không có người đi.
8 Gia tộc của Ôn Duyệt – Ôn gia tuy rằng kém xa so với Triệu gia, nhưng miễn cưỡng có thể xem như đại gia tộc, bởi vì người của Ôn gia đa số đều là dị năng thuỷ hệ, cho nên phần lớn đều công tác ở các cơ cấu chữa bệnh y cục, thanh danh cũng rất tốt.
9 Từ sau khi Ôn Duyệt ở trước công chúng nhắc đến chuyện Triệu gia đám hỏi với Thương hội Kinh Chỉ, vị thiếu niên người Kayi – con trai của hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ, liền trở nên xấu đi ở trong mắt của cư dân Thủ Đô tinh.
10 Nói thật là, Nhậm Sinh hoàn toàn không có biện pháp loại bỏ toàn bộ tức nhưỡng cùng với đống năng lượng rối tung trong cơ thể của Triệu Lăng Vũ ra ngoài, mà nhân sâm tử của cậu mặc dù dùng tốt, cũng chỉ là phương pháp tạm thời chứ không thể loại bỏ tận gốc, bởi vì tác dụng của nó là tẩm bổ thể xác của Triệu Lăng Vũ mà thôi… Nếu muốn làm cho thân thể Triệu Lăng Vũ trở nên cường tráng, đến mức có thể thừa nhận tất cả các năng lượng kia, cũng không phải không có cách…
Nhậm Sinh chợt nhớ đến một thứ, là một bộ công pháp, một bộ công pháp luyện thể.
11 Triệu Lăng Vũ thân là một Nguyên soái, cho nên đối với rất nhiều chuyện đều vô cùng mẫn tuệ. Trên thực tế, nếu không phải biểu hiện của Nhậm Sinh đâu đâu cũng đều là sơ hở, e là y đã sớm hoài nghi thiếu niên này.
12 Bất tri bất giác, Nhậm Sinh ở lại Triệu gia cũng đã được nửa tháng, năng lượng bạo động quanh người Triệu Lăng Vũ cũng đã càng ngày càng yếu đi.
Nhưng dù là vậy, sự tồn tại của tức nhưỡng vẫn là khiến cả cơ thể y nặng nề, muốn nâng tay chân cử động một chút đều vô cùng khó khăn.
13 Lúc Nhậm Sinh giải quyết sạch sẽ hết năm mươi suất cơm dinh dưỡng mà quản gia đưa đến, Triệu Bằng mới có sức lồm cồm bò dậy.
Sau tai nạn mất đi dị năng lần đó, cơ thể ông liền nhanh chóng lão hoá đi, biến thành một lão nhân tuổi xế chiều, nhưng hiện tại nếp nhăn trên mặt chẳng những biến mất, mái tóc cũng trở lại màu đen, quả thực chẳng khác gì phản lão hoàn đồng.
14 Nhậm Sinh quả thực thích mấy bộ y phục xinh đẹp mà Thẩm Thu Thạch chọn cho mình, cậu thấy nó đẹp hơn nhiều so với mấy bộ tây trang màu chỉ có vài màu đơn điệu, đặc biệt là mấy bộ quần áo mặc ở nhà có tạo hình động vật, lại khiến cậu càng thích hơn.
15 Phu nhân Locke nghe Thẩm Thu Thạch tuyên bố như vậy, trong lòng cực hận Ôn Duyệt.
Đúng là cái thứ con cái xuất thân từ gia đình nghèo nàn, chỉ biết dùng mấy thứ thủ đoạn đê hèn mất phẩm giá như vậy!
Địa vị hiện tại của Triệu Lăng Vũ như thế nào? Là anh hùng của cả Liên bang!
Dù cho lúc ấy Triệu Lăng Vũ xả thân cứu không phải là Thủ Đô Tinh, nhưng dạo trước truyền thông cùng liên bang liên tục đưa tin như vậy, cũng đủ để cho toàn bộ dân chúng nhớ tới sự tích của Triệu Lăng Vũ.
16 Phương Thành Quân kinh ngạc thoáng nhìn Nhậm Sinh, chuyện hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ cùng một người Kayi sinh ra đứa con là dị năng giả ai ai cũng biết, mà người nọ lần này đến Thủ Đô tinh để đám hỏi cùng Triệu gia cũng là chuyện công khai, ai cũng biết rõ… nếu đã như vậy, tại sao lại nói cậu ta không phải người Kayi?
“A Nhậm không phải người Kayi, cũng không phải con trai của hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ.
17 “Thuộc hạ gì dzậy?” Nhậm Sinh tò mò nhìn quản gia.
Chính là cái đám thoắt ẩn thoắt hiện bên ngoài đại trạch Triệu gia mấy bữa nay đó!
Cơ mà thiếu gia Nhậm Sinh phần lớn thời gian đều chỉ chú tâm đến nguyên soái, cũng ít khi bước ra khỏi nhà, không biết cũng bình thường “Bọn họ là thuộc hạ lúc trước của Lăng Vũ thiếu gia, sau khi thiếu gia gặp chuyện bất hạnh, bọn họ liền lưu thủ tại Thủ Đô tinh, vốn dĩ phu nhân không cho bọn họ đặt chân lên đảo, nhưng dạo gần đây vì tình trạng của Lăng Vũ thiếu gia chuyển biến ngày càng tốt hơn nên bọn họ mới được phép đến.
18 Nhậm Sinh thích nhất là xem phim hoạt hình, nhưng phim hoạt hình có hay cỡ nào cũng không bằng được với Triệu Lăng Vũ của cậu.
Lúc mới bắt đầu, tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ khiến Nhậm Sinh không cảm thấy được có chút lòng trung thành nào với nơi này, mãi cho đến lúc gặp được Triệu Lăng Vũ, mới xem như chính tức “cắm rễ” ở vùng đất này.
19 Thực sự không thể trách đám người Ivor nghĩ như vậy, bởi vì bộ dạng của Nhậm Sinh lúc này nhìn cực kỳ đáng thương, hơn nữa phản ứng của Nguyên soái lại không giống như ngày xưa.
20 Triệu Lăng Vũ phát hiện thiếu niên đang bám lấy mình đột nhiên nhăn nhó rối rắm cả gương mặt, mới hỏi “Làm sao thế?”
Làm sao á? Phát hiện lương thực của mình mất tiêu hết rồi chứ sao! Vất vả lắm mới hồi phục thương thế do ‘tức nhưỡng’ gây ra, đang muốn hấp thu để cao thêm chút lại phát hiện hết hấp thu được rồi… Rốt cuộc là làm sao thế này?
Nhậm Sinh tức giận suy nghĩ một lúc, đột nhiên cả gương mặt cứng đờ.