1
Bóng trúc đung đưa, ánh mặt trời loang lỗ. Tiếng cầm kỳ ảo thanh u trầm lặng trong khoảng sân yên tĩnh, tựa như đàn chim ríu rít hòa vang.
Ngón tay khẽ vẽ một cái, tiếng cầm dừng lại, thanh y nam tử đưa tay ôm lấy huyền cầm.
2 Dựa vào vào gối. Tư Phi Tình ngồi ở tháp thượng*, đánh giá bài trí trong phòng, thấy rất nhiều thư họa bằng ngọc bích rất đẹp, không phải loại tầm thường, bất giác âm thầm khen ngợi.
3 “Tàng Hoa Quán” không chỉ có mỹ nữ nổi danh toàn thành, còn có rượu ngon nổi tiếng nữa. Rượu ngon mỹ nữ, vốn là hai thứ mà trong lòng nam nhân đều muốn, Tàng Hoa Quán cũng vì thế trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thành, văn nhân nho sĩ, thương nhân phú hào, thậm chí là người qua lại trên giang hồ đều hội tụ ở đây.
4
Bóng đêm như nước, có chút hơi lạnh. Tư Phi Tình khoác áo lông đứng trước phòng, nhìn lên trời đầy sao.
Trước buổi tối bị Mạnh Thiên Dương hôn đến bất tỉnh, hai ngày qua vẫn là có chút không khỏe, bất đắc dĩ bị Vân Thương phụng mệnh bắt uống một đống bổ dược, muốn đi Tàng hoa quán, cũng bị cấm túc.
5 “… Phi Tình… Phi Tình…” từng trận nỉ non trầm thấp trong đêm, thanh âm ôn nhu làm trái tim Tư Phi Tình không còn cảm thấy sợ hãi như vừa rồi, thân thể càng lúc càng run rẩy, da thịt nhợt nhạt hiện lên màu hồng nhạt, y cấp tốc thở dốc, cánh mũi toát ra mồ hôi tinh mịn.
6
Đau đớn vô tận, mùi máu tươi nồng đậm xông lên… Tỷ tỷ, song thân, ta sắp phải đi theo các ngươi rồi sao? Nhưng ta không muốn chết, ta chỉ là muốn giống như người bình thường mà sống, không có bệnh tật, không có những chuyện tai bay vạ gió… Ta, phải chăng thật sự không có cái phúc khí kia a? Ta, rất không cam lòng…
Ngón tay duỗi ra rồi khép lại, liều mạng muốn bắt trụ điểm gì đó.
7 ” Ngươi kéo ta tới đây, là vì chuyện gì? “. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng không có độ ấm phá vỡ không gian yên lặng. Lăng Tiêu ngồi lên ghế đã được nguyệt nô dùng tay áo lau sạch sẽ.
8
Ngoài thành hoang vu, cỏ dại ven đường lung lay theo gió. Hai chiếc xe ngựa hoa lệ, đột nhiên dừng lại.
Tư Phi Tình ngồi ở bên trong xe, vừa rồi có chút gió thổi qua, ngực có điểm khó chịu, y ho khan vài tiếng, dựa lưng vào tấm nệm, túm chặt áo lông trên người.
9 ” Đều hiểu cả rồi?” Lăng Tiêu ngồi ở giả thạch, lãnh đạm như trước hỏi, đáy mắt lạnh lùng nhưng lại che giấu không được vẻ tán thưởng. Thật sự là nghĩ không ra, Tư Phi Tình nhìn bệnh tật vô dụng cư nhiên thiên tư thông minh, chỉ một nửa canh giờ đã lý giải được toàn bộ, hơn nữa không giống tối hôm qua cái gì cũng không biết, rất nhiều chỗ nghi vấn hắn chỉ cần nói sơ một chút, Tư Phi Tình liền có thể tự mình suy luận ra.
10
” Tranh” một tiếng, Lăng Tiêu một ngón tay kẹp lên lưng thanh kiếm, cổ tay Tư Phi Tình chấn kinh, kiếm leng keng rơi xuống đất ——
” Chiêu thứ nhất ta vẫn là luyện không tốt, lần thứ tư rồi a…” Tư Phi Tình có chút ảo não, nhặt kiếm lên, thân kiếm như thủy tinh gần như trong suốt tại thạch thất phát ra ánh sáng lạnh lùng.
11
— Là bởi vì hắn đối với ngươi quá tốt sao? Ta đây Lăng Tiêu vì ngươi làm hết thảy, ngươi có hay không cảm giác được? Tư Phi Tình…
Ánh mắt Chuyên chú, lợi hại, tựa hồ muốn xuyên thấu lòng người khiến Tư Phi Tình cảm thấy không được tự nhiên thoáng nghiêng đầu, trái tim hơi co rút, Lăng Tiêu ánh mắt băng hàn phảng phất điều gì đó?
” kia, hắn vẫn luôn luôn rất chiếu cố ta…” còn có ấm áp hôn môi, mạnh mẽ ôm… Tư Phi Tình mặt có chút nóng lên.
12
“Chủ nhân không phải cùng ngươi đi thạch thất rồi sao? Ngươi chạy tới nơi này làm cái gì?” Phong nô nghiêm mặt.
“Hả? còn chưa có trở về sao?” Tư Phi Tình ngốc lăng, y chỉ nghĩ sau khi mình rời khỏi thạch thất, Lăng Tiêu cư nhiên cũng sẽ trở về Cửu Trọng Hiên, không ngờ nhưng lại còn chưa có trở về.
13
Xung quanh là một dải ngân bạch khôn cùng vô tận, gió trên núi ùn ùn mãnh liệt thổi đến. Tư Phi Tình một tay nắm chặt y phục, không nghĩ đến ngoài thành cư nhiên so với lúc ban đầu y nghĩ còn lạnh hơn, lạnh thấu tâm phế…
Hạ thể lại một trận đau đớn, có chút ẩm ướt, vết thương lại nứt ra rồi sao? Thân thể như vậy phải bao lâu mới có thể rời khỏi Thiên Sơn? Phải bao lâu mới có thể trở lại Phong Nhã lâu? Nhưng, không quản nữa, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này là tốt rồi! Chỉ cần có thể rời khỏi Lăng Tiêu là tốt rồi! mặc kệ…
” Phủ thêm một kiện y phục nữa——” Thất thiếu gia mạnh mẽ đoạt lấy Tiêu vĩ cầm trong lòng Tư Phi Tình, thay y phủ thêm ngoại bào, vẻ mặt không biết làm sao.
14 Hương thơm như làn sương mù nhẹ nhàng thanh lãnh từ trong lư ngọc vấn vương tỏa ra, tiêm nhiễm cả phòng, khiến tâm thanh tịnh. Băng tuyết phản quang tỏa sáng đầy hiên, chiếu xuống thân hình tuyết y nam tử ưu nhã đứng im lặng, bóng hình mờ nhạt trên mặt đất kéo dài lãnh đạm.
15 Hoàng hôn buống xuống đỏ như màu huyết, ngọn nến lung lay theo gió, đem hai bóng người trên giường một nằm một ngồi chiếu xuống vách tường, tùy theo ngọn đèn dầu nhẹ nhàng rung động .
16
“Chủ nhân?” Phong nô kinh ngạc nhìn chủ nhân đứng yên lặng bên sườn núi, phía chân trời đã tảng sáng, chủ nhân như thế nào lại ở chỗ này trầm tư, bình thường không phải là ở Cửu Trọng Hiên chờ Tư Phi Tình sau khi tỉnh ngủ cùng đi luyện kiếm sao?
Không đáp lại, Lăng Tiêu ngóng nhìn sườn núi sâu không thấy đáy, yên lặng như một tảng đá.
17
Trong làn nước ấm sương mù dày đặc, hai bóng người lờ mờ ẩn hiện.
Tư Phi Tình ngẩn ngơ ngồi trước ngực, tùy ý Lăng Tiêu phía sau như thường ngày thay y giải khai búi tóc, trong lòng nhưng lại vẫn xoay quanh vẻ mặt ưu thương vừa rồi của Lăng Tiêu, lời nói khó lý giải…
“… Như thế nào không lên tiếng? đang suy nghĩ gì?” Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, vốc lên một vốc nước ấm xối lên đầu Tư Phi Tình, từ thạch thất đi ra đến bây giờ, Tư Phi Tình đều không nói một lời.
18
Ánh mắt lạnh lẽo đến mức đóng băng cả lòng người, khiến Nguyệt nô toàn thân phát lạnh, không tự chủ được lui ra phía sau hai bước, cúi đầu: “Nguyệt nô đã nhắc nhở qua hắn, Lăng Tiêu thành xưa nay không tiếp đãi khách bên ngoài, nhưng hắn nói không cầu lên núi, chỉ cần cố nhân gặp mặt một hồi, nhưng…”
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Nguyệt nô lén nhìn trộm khuôn mặt chủ nhân không chút thay đổi, trong lòng thở dài không thôi.
19 Kình phong cuồn cuộn như vũ bão hướng tới thanh sam tuyết trắng, Lăng Tiêu tay áo phất lên, đem Tư Phi Tình đẩy qua một bên, bản thân nhưng lại không chút dịch chuyển, chưởng lực trong nháy mắt in trên ngực hắn, thân ảnh hơi lung lay, một đường tơ máu chảy xuống theo khóe môi.
20
Một tiếng giòn giã vang lên, khuôn mặt trắng bệch lập tức sưng lên in rõ các ngón tay, bên tai một trận mơ hồ, Tư Phi Tình đau đớn ngay cả khí lực để thở cũng không có, quay đầu đi, nhẹ nhàng khụ ra máu, cố gắng mở ra mí mắt mệt mỏi, mờ mịt nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của nam tử tuấn nhã trước mặt, đây không phải Mạnh Thiên Dương sao? … Như thế nào không thấy Lăng Tiêu? …
Máu đỏ sẫm, làn môi trắng bệch, hai mắt Mạnh Thiên Dương lộ ra tia đau đớn, ảo não nhéo đùi mình một cái, tay đã không tự biết mà sờ lên hai má sưng đỏ của y, lau đi vết máu bên khóe môi Tư Phi Tình, nhẹ nhàng thở dài không nói gì, rõ ràng rất tức giận, nhưng nhớ tới cái bạt tai kia so với đánh vào trên mặt chính mình còn đau hơn…
Sau khi đột nhiên bị một cái tát y trở nên điềm đạm, Tư Phi Tình ngơ ngác chưa kịp phản ứng, ánh mắt rời rạc, bỗng nhiên nhìn thấy thi thể Hoa nô ở góc tường, tim bất thình lình co rút, thở gấp nói: ” Như thế nào, xảy ra chuyện gì? … Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này? …”
Mạnh Thiên Dương cũng không đáp lời, yên lặng lau đi vết máu cuối cùng dưới cằm Tư Phi Tình, nhìn thẳng vào hai mắt minh tịnh trong suốt của y: “Ngươi không muốn nhìn thấy ta sao? a, hắn đem ngươi từ bên người ta cướp đi, ta đương nhiên muốn đòi lại công bằng rồi ——” tuy là đang cười, nhưng lại hết sức gian nan.