1 Ta muốn chạy trốn.
Từ trên vách núi rơi xuống được kẻ điên cứu mang về sơn động đã hơn mười ngày, cánh tay của ta không thể nhúc nhích, chân trái cũng bị gãy, chỉ có chân phải còn có thể cử động.
2 “Thức dậy, ăn. ”
Buổi sáng ta còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh thì trong miệng đã bị nhét vài quả dại, chua ngọt ngon miệng, thập phần mỹ vị.
Ta không kịp nuốt, đành phải nghiêng đầu qua một bên, hàm hồ nói:“Ngươi chậm một chút, không thấy ta ăn không kịp sao?”
Từ lúc giả mang thai tới nay, ngày tháng của ta dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất kẻ điên sẽ không còn nghĩ cách khiến ta mang thai hài tử cho hắn, tuy rằng như vậy khiến nội tâm ta chịu đủ dày vò, bị đối đãi như nữ nhân cũng đã đủ nhục nhã rồi, lại phải thông qua giả mang thai mới có thể yên ổn ở cùng một người điên!
Ta giật giật sợi dây cột lấy nẹp cây ở chân trái, một cỗ đau đớn lập tức truyền đến.
3 Hôm nay càng ngày càng nóng.
Trong động tuy rằng mát mẻ, nhưng tóm lại vẫn sẽ bị thổi vào một hai luồng gió nóng, cả ngày trên người đều đầy mồ hôi, ta lại không thể cử động, chỉ có thể chịu đựng dơ bẩn nóng nực.
4 Cũng không phải ta không phỏng đoán thân phận của kẻ điên, nhưng có thể hắn điên không chỉ một hai năm, người có thể biết rõ thân phận của hắn cũng không biết ở đâu, cũng có thể giống dã nhân, ta cũng không thể nào đoán được.
5 Thời tiết đang dần chuyển lạnh, ta đã ở sơn động dưới đáy cốc hơn hai tháng, cánh tay và chân trái bị gãy dần dần khỏi hẳn, tay tuy rằng không vận được khí lực, nhưng cử động đã không thành vấn đề, còn chân thì….
6 “Ta từ nhỏ trưởng thành ở Ma Giáo, được lão giáo chủ thu dưỡng, các sư huynh đệ cùng ta lớn lên dã tâm bừng bừng, một lòng muốn kế thừa y bát của lão giáo chủ thống lĩnh Ma Giáo nhất thống giang hồ.
7 Chuyện về con gấu hung dữ kia sau này ta mới biết được, mắt của nó là do kẻ điên lúc trước làm mù, một người một gấu đánh nhau nhiều năm, vì giành địa bàn, vì thức ăn, cuối cùng thuần túy là vì gây chuyện báo thù.
8 Ta đi hai ngày hai đêm mới rời khỏi sơn cốc kia, lại mất hai ngày mới tìm thấy một thôn nhỏ dân phong thuần phác.
Hoàn hảo là khi rớt xuống vách núi đồ trên người ta không có mất, ta dùng một ít tiền đồng đổi đồ khô, lại mua một con la, có ít còn hơn không chuẩn bị để nó chở ta tiếp tục lên đường.
9 Ma Giáo tuy rằng là ma giáo nhưng cũng có tên, lại là cái tên vô cùng keo kiệt. Vốn đã không phú lại còn mang tên “Hàn Nhất giáo”.
Lúc Hàn Nhất giáo vừa sáng lập ước nguyện ban đầu là cái gì đã không thể hiểu hết, nhưng đến lúc này nó đích xác là một môn phái trong miệng người khác chuyên làm chuyện xấu, có lòng lang dạ thú, đó là truyền thống của Ma Giáo.
10 Kẻ điên thoạt nhìn đã khôi phục như người bình thường, lại còn về bên cạnh thân nhân của mình. Tuy rằng sớm biết thân phận của hắn không đơn giản, nhưng không đơn giản đến độ này ta cũng không ngờ tới.
11 Chung quanh lập tức im lặng, ngay cả hai tên rùa con kia cũng đột nhiên câm miệng.
Đối với yêu cầu đột ngột của ta, Tiêu Trọng Nam quả nhiên là người đã từng trải việc đời không một chút sửng sốt.
12 Trong phòng còn lại một mình, ta nhìn chằm chằm ánh nến đung đưa mà ngẩn người.
Kẻ điên thật sự có phu nhân, tuy rằng phu nhân đã chết nhưng đích xác là có phu nhân còn chút nữa sinh cho hắn hài tử.
13 Ta bị hắn hỏi mà choáng váng, Tiêu bảo chủ cũng là nhân vật như thế này à.
“Không phải, ta tự mình cắn. ” Ta xốc chăn tức giận chỉ cho hắn thấy: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều là bản thân ta tự cắn.
14 Đoàn xe quanh co lòng vòng một tháng mới trở lại Hắc Ưng bảo ở thảo nguyên phương bắc, lần đầu tiên ta nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn như thế, nhất thời tâm tình kích động, không thể đem rèm cửa trên xe buông xuống.
15 Tình cảm của Tiêu Trọng Nam đối với ta chỉ nhiều hơn người xa lạ một chút, nhìn lại tình huống đêm hôm đó ở khách *** là có thể hiểu, tất nhiên ta cũng không vui vẻ khi bị một người lúc phát bệnh mới đến tìm mình.
16 Thực ra ban ngày trạng thái của kẻ điên đã không ổn nhưng khi đó ta lửa giận công tâm nên không để ý. Đợi đến buổi tối thêm chuyện châu hoa kích thích, hắn liền triệt để phát bệnh.
17 Từ ngày đó về sau tuy ta chuyển sang viện khác nhưng kỳ quái là không vì vậy mà xa cách Tiêu Trọng Nam. Không biết hắn làm gì mà thường xuyên mời ta cùng nhau ra ngoài, có đôi khi là tuần tra bãi săn, có đôi khi là cùng hắn còn có Tiêu Mạc Bắc đi đến nhà bằng hữu làm khách.
18 Tiêu Trọng Nam là một nam nhân trầm mặc ít lời đối với tính tình thình lình nổi giận của ta hắn sẽ không dùng ngôn ngữ trấn an cũng sẽ không truy vấn, điểm ấy lại rất giống kẻ điên.
19 Lần này Tiêu Trọng Nam nam hạ mang theo sáu người cùng nhau lên đường, không nhiều nhưng những người này đều là tinh anh trong bảo.
Tuy rằng vài vị đại phu trị không hết bệnh của hắn nhưng kê đơn rất nhiều thuốc an thần cho hắn, trước khi ăn tối thuốc một viên thì cả buổi tối sẽ ngủ không tỉnh.
20 Ta một đường bôn đào đem khinh công phát huy đến cực hạn. Lâm Nhạc như chó điên vậy truy đuổi phía sau, nhất quyết không tha.
Ta có ý dụ hắn vào rừng cây, bên kia địa hình phức tạp nhất định có thể thoát khỏi hắn.