61
(Editor: chương này xuất hiện nhân vật mới rồi!!!! )
Diệp Phồn biến thành bộ dáng con mèo nhỏ tạc mao, Lý Thiệu Quân chỉ biết không còn việc gì, cũng không trêu cậu nữa, chân dài duỗi ra leo xuống dưới, cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn mở điều hòa, lại leo lên giường tầng.
62 Tâm tình Lý Thiệu Quân thật giống như được ngâm trong hũ mật, hắn cảm thấy công phu của mình thì tính là cái gì, nhìn Diệp Phồn bình thường không nói nhiều lắm, hiện tại nói ra một câu đều có thể hay hơn cả thư tình.
63
Ánh mắt Diệp Phồn không hề ôn nhu, mà là nghiêm túc lãnh liệt, không chút nào sợ hãi, tiêu sái đối mặt nói mấy tên côn đồ nhanh chóng cút đi.
Bạn học trong lớp đối với Diệp Phồn ấn tượng thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới Diệp Phồn vốn ôn hòa nhã nhặn cũng có thể có khí thế như vậy.
64
Thiệu Quyên thật cao hứng vì con trai cùng Diệp Phồn về nhà, tự mình xuống bếp chuẩn bị hoa quả cho bọn họ, đem hoa quả đã bổ xong mang lên bàn trà.
Nàng đem hoa quả để lên bàn xong liền đi ra cửa chờ người, nhiệt tình tiếp đón Diệp Phồn: "Phồn Phồn, mau ăn nhiều hoa quả một chút, hoa quả này đều là dì tự mình đi mua, rất tươi ngon a.
65 Lý Thiệu Quân vừa nói vừa nhìn về phía người trung niên hắn muốn thỉnh cầu, kết quả vừa thấy liền phát hiện hóa ra là Trầm Phong, cái tên trưởng bối từng nhìn chằm chằm Diệp Phồn của hắn.
66
Trầm Phong thiếu chút nữa tưởng rằng mình nghe lầm, lăng lăng nhìn Diệp Quân Viễn.
Diệp Quân Viễn cười cười, trong mỉm cười mang theo mỏi mệt, "Anh không muốn ngủ, có chuyện cần làm thì đi đi, không cần bồi bên cạnh em.
67
Trầm Phong bình tĩnh nhìn về phía thủ hạ: "Tìm ra được kẻ này là ai không?". Trong thanh âm tràn đầy tức giận.
Thủ hạ lập tức báo lại: "Vốn đã sắp tra ra, nhưng lại có người âm thầm giúp hắn, hơn nữa người phía sau kia thế lực không nhỏ, lăn lộn ở Bắc Đều từ hơn mười năm trước, sau khi bị tra ra vụ thuốc phiện, kẻ này nhanh chóng chạy trốn, lập tức liền tiêu thất mười mấy năm đến nay".
68 Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân bàn với người nhà về vấn đề phòng ở, rồi toàn tâm tập trung vào việc học của năm ba. Diệp Phồn đã làm xong cho cả hai người kế hoạch ôn tập chi tiết, bất quá dưới sự giám sát của Lý Thiệu Quân đều phải thở dài.
69
*editor: một chương số đẹp, rất thích hợp để có H đúng hông cả nhà ♡_♡
Thêm nữa đây là một chương tốn nhiều công sức và định lực nhất luôn!!!!
Nhìn bộ dáng Diệp Phồn vừa thẹn vừa giận, Lý Thiệu Quân cười đến thực thoải mái, lại thấp giọng hống, "Phồn Phồn, đừng buồn mà, tôi biết cậu sẽ không thất hứa, chỉ là tôi quá yêu cậu mới nóng vội như vậy.
70
Ngũ quản gia tò mò nhìn tiểu thiếu gia cùng Diệp Phồn, không biết hai người lúc đi du lịch có phải cãi nhau hay không, hơn nữa khẳng định là tiểu thiếu gia làm chuyện gì quá phận, bằng không Tiểu Phồn là đứa nhỏ tính tình tốt như vậy thì như thế nào lại mặt lạnh đối với tiểu thiếu gia chứ?
Nhưng mà tiểu thiếu gia cũng quá không có tôn nghiêm người thừa kế đi, nịnh nọt rồi ân cần, giống keo dán chó quá mà, rõ ràng Tiểu Phồn cũng không quan tâm hắn, thế mà hắn chỉ còn kém một cái đuôi nữa là thành cún cưng rồi, rốt cuộc có nhớ đến bản thân là người thừa kế không a! Đối với ông nhiều năm làm việc như vậy cũng là ác liệt khiêu chiến thị giác đó, ông cảm thấy xem ra khả năng mình cũng không có chân chính hiểu biết tiểu thiếu gia quá.
71
Lý Thiệu Quân cũng rất khó chịu, vuốt ve lưng cậu làm cho cậu thả lỏng, nhẫn nại ở bên tai thấp giọng nói: "Bảo bối, hít sâu thả lỏng, thả lỏng, có anh ở đây, đừng sợ!"
Diệp Phồn trừng mắt liếc người trước mặt một cái, ngươi chính là đầu sỏ gây nên đó, bất quá cũng theo lời hắn nói, chậm rãi thả lỏng thân thể.
72
Lý Thiệu Quân ôm Diệp Phồn sợ hãi cực độ, không biết sao lại thế này, để trán mình áp lên trán Diệp Phồn, ôm thật chặt, hô tên của cậu.
Lý tư lệnh cũng phát giác không thích hợp, nhìn đến Diệp Phồn hôn mê bất tỉnh, cũng vội vàng đứng dậy, Thiệu Quyên thì vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu lo lắng, nhanh chóng cùng con nói: "Con trai, bình tĩnh một chút, nhanh ôm Diệp Phồn đặt trên sô pha, chúng ta lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, Phồn Phồn nhất định không có việc gì, tin tưởng mẹ!"
Lý Thiệu Quân bình thường luôn trầm ổn bình tĩnh giờ phút này ý nghĩ đều trở nên rối loạn, hắn nghĩ nếu Diệp Phồn xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ đi theo, nghe được lời mẫu thân nói, hắn lập tức ôm lấy Diệp Phồn đi tới phòng khách, đem Diệp Phồn đặt nằm ở trên sô pha.
73 Lý Thiệu Quân gọi bác sĩ xong, lại phóng như bay trở lại phòng bệnh, nhìn Diệp Phồn đang định đứng dậy, hắn bước nhanh qua, giúp đỡ cậu, để cho cậu ngồi xuống, còn cầm thêm cái gối đầu đặt ở sau lưng cho cậu dựa vào.
74
Diệp Phồn nghĩ hôm nay là ngày may mắn của mình sao? Thật sự là kinh hỉ không ngừng!
Cậu kích động đứng thẳng lên, ánh mắt lóe hào quang, tràn ngập chờ đợi, "Mẹ, thật vậy chăng? Người mau nói cho con biết, cha ruột con ở nơi nào?"
Một bên Lý Thiệu Quân vội vàng đỡ lưng cậu, cũng vui sướng nói: "Phồn Phồn, em đừng quá kích động, mẹ khẳng định sẽ nói cho em.
75
Lý Thiệu Quân nghe đến đó liền nhíu mày, hắn vì cái gì đối với việc này một chút ấn tượng đều không có.
Nhưng mà trước kia khi ngủ, hắn luôn nằm mơ, mơ thấy một tiểu nam hài cố vươn tay níu lấy tay hắn, trong ánh mắt mang theo cầu cứu, chính mình đuổi theo thế nào cũng không với tới nam hài đó, nhưng thực sự hắn đối với tiểu nam hài quả thật không có ấn tượng gì, hơn nữa vẫn thấy không rõ lắm, chỉ có ánh mắt long lanh ngập nước xinh đẹp kia làm cho hắn không thể nào quên, đúng rồi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phồn liền cảm thấy ánh mắt cậu giống như đã từng quen biết, giấc mộng kia cũng thật lâu rồi không còn mơ thấy.
76 Lời Lý Thiệu Quân nói làm cho Trầm Phong thực khiếp sợ, nhưng hắn đã lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng những gì Lý Thiệu Quân nói.
77 Diệp Phồn thấy Diệp Quân Viễn ngày càng đi tới gần mình, trong lòng cái loại cảm giác kỳ diệu lại ấm áp ngày càng trỗi dậy mãnh liệt, ánh mắt cũng bắt đầu đã ươn ướt.
78
Trầm Phong đang ở một khu phố tham dự hội nghị, cách Lý gia cũng không xa, hắn lại sốt ruột, hai mươi phút đã chạy xe tới.
Di động Diệp Quân Viễn vang lên, nhìn thấy là hắn y lập tức tiếp máy, nghe hắn nói đã đến, rất là kinh ngạc này cũng quá nhanh đi, khẳng định là phóng xe rất nhanh, liền phê bình hắn vài câu, Diệp Phồn thấy ba ba đối phụ thân một bộ dáng thuyết giáo, cúi đầu nở nụ cười.
79 Diệp Phồn sắc mặt có chút trắng, tiếp theo Lý Thiệu Quân đỡ cậu ngồi vào chỗ, cậu thực có lỗi nhìn ba ba, "Ba ba, thực xin lỗi, con không phải cố ý, kỳ thật con bình thường rất thích ăn món vừa rồi.
80 Trầm Hoa cùng Trầm Phong là hai anh em cùng cha khác mẹ, tính cách hai người cũng hoàn toàn khác nhau, Trầm Hoa lớn lên giống mẫu thân gã, hơn nữa từ nhỏ nói không nhiều lắm, là kiểu âm nhu soái khí.