1 Trong phòng phảng phất một cỗ trầm hương thơm ngát, bài trí vốn sẵn tinh xảo nay lại càng thêm vài phần thanh nhã.
Màn phù dung* buông hững hờ, ta biếng nhác ngả người trên giường, đưa tay khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh như mây của nữ nhân bên cạnh.
2 Ta có chút phiền muộn. Trầm Nghi ta du hí hái hoa trộm hương ba năm, chỉ có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ ta chứ chưa từng có ai sợ xanh xám mặt mày như thế này.
3 Xa xa mơ hồ vọng đến tiếng gõ kẻng điểm canh.
Canh ba màn đêm thâm trầm, là thời khắc những người cả ngày lao lực chìm sâu vào mộng đẹp và cũng là thời cơ hành động tốt nhất của dạ hành nhân*.
4 Đây chính là cái gọi là kẻ thức thời tức trang tuấn kiệt. Ta đơn thân độc mã bị bao vây tại Ô Giác lĩnh, bên ngoài là nhân chúng đông nghìn nghịt của Kỳ Lân xã, trước mặt là Hàn Huyền Hàn đại đương gia, nếu còn ngoan cố chống cự, chẳng phải là thiên hạ đệ nhất ngốc tử ư?
Cho nên ta ngoan ngoãn thúc thủ cho bọn hắn trói thành một đòn bánh, bị vứt lăn lóc trên mặt đất.
5 Động Đình* ngàn dặm, khói sóng mênh mang, cảnh quan tráng lệ.
Ta cùng Hàn Huyền ngồi trên Như Ý lâu nổi danh nhất thành Nhạc Dương. Địa thế của Như Ý lâu rất khéo, chỉ cần phóng tầm mắt có thể thấy hết nước biếc bao la điểm xuyết buồm trắng, đong đầy đáy mắt.
6 Ta nằm ườn trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thêm giấc nữa, khi tỉnh lại thì trời đã quá Ngọ.
Vừa mở mắt ra, bên tai đã ong ong vang lên thanh âm ẩn ý tức giận của Hàn Huyền: “Tại sao hôm nay ngươi không ăn cơm?”
Ai, vì cái gì ngày nào cũng như ngày nào, người thứ nhất ta thấy vẫn luôn là y? Hại ta cả ngày cũng không hưng trí nổi.
7 Ngày thứ hai mở mắt ra, sắc trời đã sáng rõ.
Ta vươn vai duỗi mình, từ trong phòng thong thả đi ra, ngó sang đình viện. Không một bóng người.
A, quái.
8 Nhạc Dương không cách Trường Sa bao xa, thúc ngựa tung vó, hoàng hôn hôm đó chúng ta đã vào đến quận Trường Sa.
Thành này từ xưa nằm trên con đường kinh mạch liên thông cả nước, trước nay phi thường náo nhiệt.
9 Đêm qua ta nằm co ro trên bàn mà ngủ, sáng nay tỉnh giấc đã thấy mí mắt nặng trĩu, toàn thân lạnh buốt kỳ lạ; nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra khung cửa sổ đối diện vốn đóng chặt nay lại mở toang.
10 Đêm khuya thanh vắng, đường phố tịch liêu không một bóng người, chỉ có mình Thẩm Nghi ta y sam đơn bạc, nằm co ro nơi góc đường.
Ai, nếu sớm biết Hàn Huyền là tên tráo trở không giữ chữ tín thì đã không vì nhất thời sướng bụng mà chọc giận y rồi.
11 Đến khi bị ôm vào Tứ Hải sơn trang, ta đã quyết định được biện pháp đối phó gã Trung Nguyên nhất lang này. Nội dung đối sách lời ít ý nhiều, tổng cộng chỉ có hai chữ: giả chết.
12 “Tiểu Nghi đang suy nghĩ gì?” Khúc Vân Triết áp vào người ta, cúi đầu cười hỏi.
Ta thở dài, lẩm bẩm: “Ta cầu khấn đã lâu, vì sao vẫn không có ai đến?”
“Đến làm gì? Đến cứu ngươi sao?” Khúc Vân Triết bật cười, vô cùng thân thiết ghé vào tai ta thì thầm: “Đừng vọng tưởng, ở Tứ Hải sơn trang này ta là chủ tử, ta nói tối nay không ai được quấy nhiễu thì tối nay ngay cả con mèo cũng không dám bén mảng…”
Gã còn chưa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng đập cửa thình thình.
13 Tí tách… tí tách…
Thạch động trầm mặc, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt không ngừng quẩn quanh xoay vần tứ phía.
Nhìn Khúc Vân Triết bị xích trên bức tường đối diện, ta nhịn không được rốt cuộc cười khì: “Khúc công tử, bộ dạng của ngươi thảm hại thật đó.
14 Sao lại là y?
Ngần ngừ một lát, ta nhịn không được cẩn thận quan sát kẻ đứng ngoài cửa động. Xem dáng người cao lớn cùng đường nét diện mạo, tựa hồ là Hàn Huyền không sai.
15 Rừng rậm nửa đêm chung quy so với ban ngày âm u hơn nhiều, lại ẩm ướt bội phần.
Ta lẽo đẽo bước thấp bước cao phía sau Hàn Huyền, men theo con đường nhỏ quanh co mà đi.
16 A!
Ta bỗng nhiên mở to mắt, hô lớn: “Trở mình!”
Hàn Huyền có chút giật mình. “Trở mình cái gì?”
“Nhanh lên!”
“…”
Thấy y nhướng mày, rõ ràng là chẳng hiểu ta nói gì, ta thở dài, đành phi thân đến, nhanh như chớp đoạt lấy con thỏ trên tay y, lật nó lại.
17 “Rầm!” Ta vỗ bàn thật mạnh. “Tiểu nhị đâu? Sao chậm chạp quá vậy?”
Hồi lâu sau, tiểu nhị miễn cưỡng bưng bầu rượu đến, vứt bừa lên bàn xong hối hả xoay người bỏ đi.
18 “Ầm” một tiếng, cửa miếu mở tung.
Ta nộ khí trùng trùng bước vào, ném tấm lệnh tầm nã vào mặt Hàn Huyền. “Đây là có chuyện gì!”
Hàn Huyền cầm nó lên, liếc thoáng qua, lại bất động thanh sắc buông một câu.
19 Xem Khúc Vân Thường lại giơ tay lên, tựa hồ còn muốn đánh tiếp, ta vội vàng giữ chặt tay nàng lại, cúi đầu xuống hôn thật sâu.
Hồi lâu sau, nụ hôn mãnh liệt dừng lại, hai gò má nàng đã ửng đỏ như lửa.
20 Vừa mắng thầm trong lòng, ta vừa đề khí giữa không trung, một bước thiên nga trở mình, ung dung đáp xuống trước mặt Khúc Vân Triết.
“Trầm công tử. ” Khúc Vân Triết cười mà như không, lên tiếng chào.