1 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Vạn Ác Cốc
Vạn Ác Cốc, ý chỉ không phải ở đây có hơn vạn người là ác nhân, mà là nói nơi này địa thế hiểm trở, khắp cả Cốc chỉ tìm được rắn rết toàn thân kịch độc mà không thể tìm ra một con kiến hay cây cỏ, nếu người nào vô ý đi vào trong Cốc, sẽ không có hy vọng vào rồi lại có thể ra được, đi vào một thì chết một, đi vào hai thì chết cả hai, đó chính là có đi mà không có về.
2 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Nếu lấy não moi tim làm thi nhân còn đỡ hơn nhiều, không phải sao?
Nhâm Bằng Phi cười tự giễu.
Vì cứu tính mạng đệ đệ, gã đồng ý, nói đúng ra, là không thể không đồng ý.
3 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Nhâm Bằng Phi tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong một sơn động tối om như mực, dưới thân là cỏ khô, trên người đắp một cái chiếu được đan bằng cỏ dại.
4 Biên tập: Min Ran
Beta: Nhược Lam
Ống trúc vừa mở ra, một tiểu trùng từ sâu trong ống bò ra rồi giương cánh bay đi, chỉ sau nháy mắt, liền biến mất khỏi tầm mắt Nhâm Bằng Phi.
5 Biên tập: Min Ran
Beta: Nhược Lam
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, dưới sự trị liệu của Quỷ bà bà, Nhâm Trình Phi đã có thể chạy nhảy như bình thường, bất quá hắn rất dễ cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần quá sức sẽ thở dốc không ngừng.
6 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
“Phụt ha ha ha ha!”
“Sư muội!”
“Oa ha ha ha ha!”
Tiếng cảnh cáo càng làm cho tiếng cười lớn hơn, cuối cùng không thể chịu nổi nữa bất chấp hình tượng mà ôm bụng cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
7 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Nhận được tin Võ lâm minh phát ra lệnh đuổi giết, Nhâm Bằng Phi đã bước vào cảnh nội Vân Nam, chính triều Đại Lý tiến đến, đại hôn Chu Mặc Đàm sắp đến gần, sinh ý cũng chỉ có thể trước để một bên, miễn cho đến lúc đó cản không nổi tham gia tiệc cưới.
8 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Thanh Thanh ở Độ Ách Thành vài ngày cũng coi là hạnh phúc khoái hoạt, ở trong này, có Ách cô cô ôn nhu, có phụ thân săn sóc, còn có thúc thúc Trình Phi luôn thích mua đống đồ vật lớn đồ vật này nọ đến trêu nó cười, thân thể nó suy yếu lôi theo tâm mọi người, mỗi lần nó vừa phát dược đúng lúc bọn họ ở đây, đều đã dùng ánh mắt đau lòng nhìn nó.
9 Biên tập: Tiểu Hiên Beta: Nhược Lam Vốn định chờ Nhâm Trình Phi tỉnh liền hướng hắn khởi binh vấn tội, lại không nghĩ Nhâm Trình Phi vừa tỉnh phát hiện ngủ ở trong phòng mình, liền chạy đến trước mặt Nhâm Bằng Phi đang bận sự vụ trong Thành chất vấn: “Ca, huynh vì sao không có sự đồng ý của ta đã mang ta trở về! ”
Nhâm Bằng Phi đặt nét bút cuối, nhấc công văn để một góc bên cạnh hong khô, bút lông đặt trên giá, diện vô biểu tình nhìn về phía Nhâm Trình Phi: ”
Lưu luyến thanh lâu, phiêu xướng túc kỹ, sống mơ mơ màng màng, đêm không về nhà, đệ ngược lại còn lý sự?”
Nhâm Trình Phi tức giận mà bĩu môi, “Chuyện như ta không phải huynh cũng đã trải qua sao?”
Bất kinh đại não1 vừa nói xong liền hối hận, thấy khuôn mặt huynh trưởng trầm xuống, Nhâm Trình Phi vội vàng nói lại, “Ca, Niếp Dĩnh không phải loại hoàn khố tử đệ chỉ biết huy hoắc gia tài hung vô điểm mặc2.
10 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Ở Đông Nam Kinh Thành có một nơi được Nhâm Bằng Phi lấy danh nghĩa cá nhân mua lại, ở trong này trước đem Thanh Thanh an trí xong xuôi, gã cũng không có vội vã đi tìm Niếp Dĩnh, mà là trước phái người đi thăm dò tình huống trong nhà Niếp Dĩnh.
11 Biên tập: Tiểu Hiên
Beta: Nhược Lam
Niếp Dĩnh không biết chuyện Nhâm Bằng Phi đã tới lại lần nữa, càng không biết Nhâm Bằng Phi đã dọn về đến ở trong nhà.
12 Biên tập: Min Ran
Beta: Nhược Lam
Đã lưu lại Hoa phủ được ba tháng, một lần trên đường Nhâm Bằng Phi gặp được người quen cũ – Hoài Nịnh.
Nhìn bộ dạng thì đoán được Hoài Nịnh đang đi dâng hương, nàng trông thấy gã trước, không nhanh không chậm đi tới, chào hỏi một câu: “Nhâm Thành Chủ, đã lâu không gặp!”
Nhâm Bằng Phi cực kỳ ngoài ý muốn, chỉ có thể gật gật đầu, chào lại: “Đúng vậy a! Đã lâu không gặp!”
Hoài Nịnh thấy biểu tình của gã lạnh nhạt, mấp máy môi, cười đến thản nhiên: “Nhâm Thành Chủ, Hoài Nịnh đã lập gia thất!”
Nhâm Bằng Phi nhìn một thân y phục của phu nhân trên người Hoài Nịnh, dừng một lát, hỏi: “Ngươi… hiện tại sống có tốt không?”
“Hảo! Không cần chờ đợi cũng không phải chờ mong, cuộc sống như thế có gì không tốt!” – Hoài Nịnh cẩn thận liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Nhâm Thành Chủ sống thế nào?”
Nhâm Bằng Phi chắp tay ra phía sau, buông một câu: “Hảo!”
“Vậy thì tốt rồi!” – Hoài Nịnh thêm một lần nữa cúi chào “Vậy Hoài Nịnh có thể an tâm rồi! Nhâm Thành Chủ, Hoài Nịnh xin cáo từ, từ nay về sau… không hẹn!”
Nhìn Hoài Nịnh đi xa, lại nghĩ đến câu “Không hẹn” của nàng, Nhâm Bằng Phi chỉ biết cười khổ.
13 Biên tập: Min Ran
Beta: Nhược Lam
Biết được nhi tử phân phó hạ nhân chuẩn bị vài vò rượu ngon, Hoa phu nhân nhíu nhíu mày, lại nghe được nhi tử đang ở Thủy tạ, nàng không khỏi than nhẹ một tiếng.
14 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Sau ngày đó Niếp Dĩnh bị thương, Hoa phủ vẫn đắm chìm trong sự yên lặng quỷ dị, Nhâm Bằng Phi ở lại tiểu viện giống như người ta bị quên lãng, không hề có người đưa tới ba bữa cơm, cũng không lại có người đến truyền lời, càng không có ai kêu Nhâm Bằng Phi đi đến bên người Niếp Dĩnh…
Điều đó đối với Nhâm Bằng Phi mà nói không đáng kể chút nào, cứ việc gã hiện tại ăn nhờ ở đậu, lại là chủ nhân Độ Ách Thành.
15 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Nhân sinh trên đời, như thời gian qua nhanh, chỉ là chớp mắt mà thôi. Đương ngày mai thành hôm nay, hôm nay thành hôm qua, hay không còn ánh trăng năm đó?
Một năm trước còn không có tiếng tăm gì như Tiêu Dao Đường đột nhiên lớn mạnh, Minh Chủ võ lâm Chu Viêm chết, khiến võ lâm mênh mông ban đầu nhìn như bình tĩnh vô ba điền nhập rung chuyển lại chuyển biến không thể đoán trước.
16 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Tiểu Hiên
Nơi Nhâm Bằng Phi bị đưa đi, không được như trong sân của Độ Ách Thành, nhưng lại giống như gian phòng nhỏ đơn sơ lúc trước ở tại Hoa phủ, dù cách ngàn dặm, nhưng thực sự khiến cho Nhâm Bằng Phi kinh ngạc, vốn gã tưởng rằng sẽ bị nhốt vào nhà lao.
17 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Tiểu Hiên
Kết quả của một đêm tận tình, tất nhiên là tình trạng kiệt sức, ngày thứ hai khi tỉnh lại, rõ ràng tinh lực dư thừa, thân thể lại đau nhức lợi hại, nhất là hạ thân và nơi kia, vừa nóng vừa tê, lan ra khắp cơ thể.
18 Biên tập: Nhược Lam
Beta: Tiểu Hiên
Lại nằm trên giường nửa ngày, giữa trưa chỉ uống một chút nước cũng không ăn cháo, cuối cùng Nhâm Bằng Phi đã ra khỏi phòng, đi trên đường, thân thể vẫn vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng đi đến tiệm thuốc, lấy danh nghĩa mua thuốc dưỡng thai cho thê tử, để lão bản bốc thuốc.
19 Biên tập: Tiểu Hiên
Beta: Tiểu Hiên
Khi Nhâm Bằng Phi tỉnh lại, thấy một nữ tử mặc trang phục nông phụ đang đảo thuốc trong bát, thấy gã tỉnh lại, nhạt nhẽo cười với gã.
20 Biên tập: Tiểu Hiên
Beta: Tiểu Hiên
Phi như tên bắn vài dặm, bất ngờ thấy Lãnh Điệp Nhi ngồi trên ngựa chờ ở phía trước, nàng còn dắt theo một con ngựa cao to khác.