1
“Thằng nhóc con!”
Tịch Chu vừa mới tỉnh lại liền nghe tiếng một người đàn ông mắng chửi, tiếp theo là một bàn tay tát tới.
Theo phản xạ, cậu lập tức đạp ra một cước.
2
Tịch Chu phiền muộn cào tóc, hận không thể trực tiếp cầm gậy sắt xem đối phương trở thành tang thi mà đập.
Đáng tiếc hiện tại cậu chỉ là một thằng nhóc con tám tuổi, đối phương chỉ cần một tay đã có thể đối phó cậu.
3
Nhiệm vụ lần này của Tịch Chu là tiến vào đại học thành phố A, cũng thuận lợi tốt nghiệp.
Nhiệm vụ này thông báo khiến cho Tịch Chu hơi kỳ quái một chút, nhưng hệ thống chỉ nói cho cậu biết đây là tâm nguyện của nguyên thân (chủ cũ của thân thể hiện tại), những chuyện khác không đồng ý nói nhiều.
4
Trong trí nhớ Tịch Chu được thừa hưởng, dì út nguyên thân đối xử với bọn họ quả thật được xem là rất tốt.
Từ sau khi ba mẹ nhà họ Dụ qua đời, dì út vẫn luôn đưa bọn họ theo bên cạnh.
5
“Mày đừng tới đây!”, Đinh Ngữ Cầm miệng hùm gan thỏ.
Tịch Chu nở nụ cười xán lạn với cô, gần như không thấy được động tác của cậu, Đinh Ngữ Cầm đã bị cậu khống chế dễ như trở bàn tay.
6
Tịch Chu ra hiệu Dụ Cảnh đóng cửa lại.
“Tiểu Chu muốn nói gì với dì út?”, Tề Tuệ khom người xuống nói với Tịch Chu.
Tịch Chu tỏ vẻ bí mật ra hiệu Tề Tuệ ghé tai lại.
7
“Chu Chu dậy đi”, Dụ Cảnh ôm Tịch Chu mơ mơ màng màng ngủ trong chăn ra.
Tịch Chu mờ mịt mở to mắt ra, sau đó lại mờ mịt nhắm lại, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
8
Thời gian trôi nhanh, thoáng một cái Tịch Chu cũng đã là một gã học sinh lớp mười hai đầy đau khổ và áp lực.
“Anh –“, Tịch Chu dụi dụi hai mắt của mình, mờ mịt nói, “Sao anh không chịu gọi em dậy!”
“Mấy ngày nay em quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”, Dụ Cảnh cười dịu dàng, vỗ vỗ lưng Tịch Chu, “Ngủ thêm chút nữa nhé! Không cần lo lắng, thành tích của em nhất định có thể thi đậu đại học thành phố A.
9 Tịch Chu trằn trọc trở mình hồi lâu, trong đầu đã sắp nổ tung, cuối cùng chỉ có thể im lặng đọc thơ cổ cần thuộc để thi đại học mới có thể từ từ bình tĩnh lại, một lát sau liền ngủ mất.
10
Trong lòng Tịch Chu không nhịn được hồi hộp một cái, cả người lui về phía sau rụt lại một chút, “…anh, sao vậy?”
Dụ Cảnh trực tiếp vây cậu giữa mình và cửa, con ngươi như sao lúc này chứa ánh sáng lạnh, ẩn giấu vẻ tức giận.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dụ Cảnh dùng thanh âm dịu dàng nói chia tay với Tịch Chu, vừa cúp điện thoại một cái, Dụ Cảnh liền tự giễu cười một tiếng, nghiêng người dựa vào vách tường, ngửa đầu nhìn trần nhà hơi loang lổ.
12
“Không biết tổng giám đốc cho gọi là có chuyện gì?”, Dụ Cảnh bình tĩnh hỏi.
“Mời ngồi. ”
Cố Lâm nhìn Dụ Cảnh từ trên xuống dưới, càng xem càng thỏa mãn.
13
“Anh –“, cả người Tịch Chu căng thẳng, nuốt ngụm nước miếng, cười gượng nói, “Hôm nay thoạt nhìn anh hơi khác với bình thường, hì. ”
Bóng dáng Dụ Cảnh dường như hòa thành một thể với đêm tối, quanh người lạnh thấu xương, hắn nơi nơi dịu dàng, “Không giống chỗ nào?”
Theo Dụ Cảnh không ngừng tới gần, nhịp tim Tịch Chu không khống chế được bắt đầu hoảng loạn, giống như mình là con mồi bị báo săn nhìn chòng chọc, giây tiếp theo sẽ bị nuốt chửng vào bụng.
14
Cho đến khi Tịch Chu sắp nghẹt thở, Dụ Cảnh mới từ từ buông cậu ra, kéo ra một đường chỉ bạc mập mờ.
Hắn quý trọng nâng gò má Tịch Chu, như đang nhìn bảo vật trân quý nhất cả cuộc đời này, dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
15
Sau khi kịp phản ứng trong tay là thứ gì, Tịch Chu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh lại.
Một đôi mắt rõ ràng vì trừng to mà tròn xoe, đúng lúc nhìn thấy đáy mắt bừng lên lửa cháy hừng hực của Dụ Cảnh.
16
Sau đó, Tịch Chu trải qua một kỳ nghỉ hè ngượng ngùng không ngớt.
Áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, cởi quần áo cũng không cần cậu làm, chỉ là bước tiếp theo sau khi cởi hết quần áo là bị kéo lên giường làm chút vận động, hoàn mỹ hài hòa.
17 Lăng San là một nhà thiết kế châu báu nổi danh, tuy cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong nghề. Rất nhiều người đều tìm cô để chế tạo đồ trang sức riêng, có vòng cổ có khuyên tai, nhưng nhiều hơn là nhẫn, mà tìm cô thiết kế nhẫn thì trên tám mươi phần trăm đều là nhẫn cưới.
18
Trong siêu thị một mảnh hỗn độn, thanh niên té xuống đất chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên cậu hoạt động cơ thể không linh hoạt một chút, sau đó liền ôm quanh đầu gối của mình, lặng lẽ ngồi ở đâu đó, quanh quẩn xung quanh cậu là thống khổ nồng nặc.
19 Sau khi Tịch Chu rời khỏi siêu thị liền chuẩn bị tìm một chiếc ô tô vô chủ ở gần đó. Bởi vì mạt thế đột ngột giáng xuống nên có rất nhiều người biến thành tang thi khi còn ở trong xe, chuyện này cũng tạo thành việc rất nhiều người khi tìm kiếm xe lơ đãng bị tang thi cắn.
20
“Chu Nhi, tỉnh lại đi. ”
Khi Tịch Chu mơ mơ màng màng thì nghe thấy một âm thanh chững chạc, thần trí rơi vào bóng tối dường như phá thủng ra một chỗ rách, chậm rãi tỉnh lại.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35