1 CHƯƠNG 0
Cận Song Thành ngồi dựa trên ghế, nhìn không chuyển mắt thiếu niên quỳ gối giữa hai chân mình.
Thân thể thiếu niên hơi run, mắt nhìn xuống, trên lông mi tựa hồ còn vương thủy tích, khiến y thoạt nhìn càng có vẻ gầy yếu mỏng manh.
2 CHƯƠNG 1
Trên người rất đau.
Phảng phất mỗi một tấc da thịt đều bị đao hung hăng cắt qua, mỗi một khớp xương đều đang run rẩy, không có một chỗ còn hoàn hảo.
3 CHƯƠNG 2
Trong phòng thoáng cái liền trở nên tĩnh lặng, Nghiễn Tri trừng lớn mắt nhìn Liên Ngọc, Cận Song Thành thì vẫn như trước vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng Liên Ngọc hầu như có thể khẳng định, khi mình nói ra câu kia thì đáy mắt Cận Song Thành hiện lên một tia quang mang.
4 CHƯƠNG 3
Dọc theo đường đi có Cận Song Thành che chở, Nghiễn Tri tự nhiên không dám tìm đến Liên Ngọc gây phiền phức. Cận gia tại Hoài An, cách Dương Châu bất quá chỉ hai ngày lộ trình, chỉ là trọng thương mới khỏi, trên đường xóc nảy cũng khiến cho Liên Ngọc có chút ăn không tiêu.
5 CHƯƠNG 4
Nhíu nhíu mày, Cận Song Thành quay đầu lại quét mắt nhìn Nghiễn Tri cùng Hồng Nhi: “Chuyện gì xảy ra?”
Nghiễn Tri tựa hồ cũng bị dọa cho choáng váng, chỉ biết gọi “Thiếu gia”, cái gì cũng đều không nói ra được.
6 CHƯƠNG 5
“Người muốn tìm?”, người trong phòng tựa hồ cũng trở nên nghi hoặc, Liên Ngọc vô thức siết nắm tay thành quyền, liền nghe được giọng nữ kia hỏi.
7 CHƯƠNG 6
Một đêm trằn trọc, nỗi lòng nan định, nửa đêm trong cơn hoảng hốt chỉ có những chuyện cũ giao tạp khiến lòng người khó chịu, mãi cho đến khi trời gần sáng mới hơi chút an ổn, chờ đến khi Liên Ngọc thức dậy thì đã sắp qua chính ngọ.
8 CHƯƠNG 7
“Cận đại ca, Cận đại ca… Cận Song Thành!”, thấy hắn suy nghĩ đến xuất thần, Liên Ngọc kêu vài tiếng, cuối cùng thấy ánh mắt Cận Song Thành vẫn mờ mịt nhìn mình, không khỏi dẫu môi, “Ngươi nếu như thích người ta, mau thú về đi thôi!”
“A?” Cận Song Thành không kịp phản ứng.
9 CHƯƠNG 8
Đến khi thanh tỉnh lại thì trong phòng đã toàn bộ tối đen, cho dù mở cửa, bên ngoài cũng không thấy ngọn đèn nào, mọi nơi tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe được côn trùng kêu vang, hiển nhiên là đêm đã khuya.
10 CHƯƠNG 9
“Liên…”, Cận Song Thành mở miệng, có chút luống cuống, người trước mặt tựa hồ thoáng cái liền cách hắn rất xa, khiến hắn không bận tâm để ý cảm giác rát bỏng trên mặt, chỉ thầm nghĩ muốn đưa tay giữ lấy người này.
11 CHƯƠNG 10
Đai lưng tháo ra ngoại bào liền rơi xuống đất, sau đó là tấc tấc da thịt lộ ra theo từng nút buộc bị rút mở, cuối cùng sau khi kiện y phục chảy xuống, một thân ảnh tuyết trắng tơ lụa hiện ra trước mắt, khiến người tâm động.
12 CHƯƠNG 11
Liên Ngọc đứng ở một bên, thắt lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng đáy lòng đã có một tia chột dạ. Hảo một trận, thấy Cận Song Thành chỉ nhìn mình mỉm cười, liền càng thêm bất an, âm thầm lui một bước, muốn chạy trốn.
13 CHƯƠNG 12
Nghe ra trong giọng Liên Ngọc có chút giận dỗi, Cận Song Thành không khỏi cười ha hả, sắc mặt Liên Ngọc nhất thời trầm xuống vài phần, đưa tay muốn tóm lấy bức hoạ cuộn tròn trên mặt bàn.
14 CHƯƠNG 13
Thấy Liên Ngọc chỉ kinh ngạc nhìn mình, Cận Song Thành gác bút, lại hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì. ” Liên Ngọc thấp giọng ứng một tiếng, kiệt lực áp chế tiếng rên rỉ đang muốn bật ra, vô thức xê dịch thân thể ra mép bàn.
15 CHƯƠNG 14
Nước nhanh chóng ụp qua đỉnh đầu, vào trong tai, xung quanh liền trở nên an tĩnh, chỉ có thể cảm giác được có cái gì đang vây lấy mình, yên tĩnh mà an toàn.
16 CHƯƠNG 15
Hồ sen bên cạnh tiểu viện tử được hảo hảo tu chỉnh một phen, mọi vật dụng mùa đông đều được chuẩn bị đầy đủ, cuộc sống của Liên Ngọc cũng tương đối tạm ổn, tất nhiên cũng không thua kém người khác.
17 CHƯƠNG 16
Gào rú đến khàn giọng, Liên Ngọc bị hộ viện mạnh bạo lôi ra ngoài cửa, chờ đối phương buông lỏng tay, y như phát điên mà nhào vào bên trong.
18 CHƯƠNG 17
Liên Ngọc thầm nghĩ cho dù cả người là gai cũng không thể bảo hộ được mình.
Khi trở lại viện tử thì thì sắc trời đã sớm tối đen, không có ánh đèn, bốn phía tối như mực, sinh sôi thêm một phần âm trầm.
19 CHƯƠNG 18
Khi ý thức lần thứ hai thanh tỉnh thì đầu tiên nghe được chính là ngoài phòng ồn ào náo động. Cách cự ly rất xa, nghe chẳng phân biệt được rõ ràng, nhưng như hiện thực nháo đến trong mộng, lại từ trong mộng nháo đến hiện thực, thủy chung không dừng lại.
20 CHƯƠNG 19
“Liên Ngọc!” Đem người kéo vào trong lòng lắc lắc, lại vỗvỗ mặt, Cận Song Thành thấp giọng gọi vài tiếng, nhưng người trong lòng thủy chung không mở mắt.