1 Đêm khuya.
Mắt kính phản chiếu ánh sáng xanh, người ngồi trước máy tính hai tay điên cuồng gõ chữ, cực kì hưng phấn.
[Thiếu niên kia khoác trên mình trường bào băng lam, tóc buộc cao, tay cầm thương vổ huyền kiếm đứng trước vách huyền nhai, một đám ma tu hắc y hình thành thế bao vây y, lấy ra bảo khí trong tay, cả bầu trời tối đen.
2 Tô Bạch tỏ vẻ mấy ngày nay viết văn thoải mái hơn nhiều, bản thảo cũng sắp viết xong.
Nhưng nhóm độc giả hiển nhiên không cảm nhận được tâm trạng tốt đẹp của hắn, comment kêu than dậy trời dậy đất.
3 Vô Thượng tông là môn phái đứng thứ nhất tại Cửu Châu, đệ tử đông đúc, môn quy nghiêm khắc. Tu chân giới so với các môn phái phàm tục cũng không khác là bao, ở trong thế tục đều không tránh được phân tranh.
4 Tô Bạch từ sau khi tỉnh lại lập tức tự hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm túc: làm thế nào để sống sót ở cái thế giới hung tàn này?
Mẹ nó, nguyên chủ của thân thể này chính là bị ngược đi ngược lại ngược cho đến chết a, hu hu hu.
5 Mấy ngày nay Tô Bạch rất là thích ý, ban ngày đọc sách, buổi tối đi ngủ, thi thoảng đi thăm Mộ Thanh Giác.
Đứa nhỏ này hiểu chuyện lại nhu thuận một cách thần kỳ, làm việc cũng rất biết điều, hai người đều không phải người nói nhiều, ở chung thực ra lại có chút hòa hợp.
6 Tô Bạch xem thử trong ký ức của nguyên chủ thân thể này thì phát hiện kỳ khảo hạch trước chỉ có một phần ba số thí sinh thành công, đây cũng là nhờ Vô Thượng tông dẫn linh khí vào trong cơm canh thường ngày cho chúng tẩm bổ thân thể.
7 “Thanh Hoan. ”
Tô Bạch sửng sốt, nhanh chóng bước lên.
Thanh Hoan là đạo danh Minh Tịch chân nhân đặt cho hắn. Năm đó Tô Bạch vốn là cô nhi, Minh Tịch thương hại hắn còn nhỏ đã hiểu chuyện nên đưa về Vô Thượng tông.
8 Hai người đi dọc theo đường núi, Tô Bạch phục hồi tinh thần lại, tò mò: “Đây là đi đâu vậy?”
Mộ Thanh Giác quay đầu mỉm cười: “Đương nhiên là về chỗ sư huynh.
9 “A Doanh. ” Tiểu cô nương Hà Thanh hiền lành không đành lòng, kéo tay áo Điền Doanh Doanh, Điền nữ vương không phản ứng.
“Ợ!” Minh Thành toàn mùi rượu xoa mặt, đầy biểu tình một chú thỏ trẳng nhỏ lạc đường: “Aizz, sao ta lại ở đây, không phải đang ở trong phòng ngủ sao?” Quay đầu nhìn thấy ba người, giật mình kinh hỉ, một bộ cảm khái: “Ai yo, tất cả đều ở đây à, sao không ai nói gì hết vậy?”
Tô Bạch:…
Hà Thanh:…
Điền Doanh Doanh:…
Có dám vô sỉ thêm chút nữa không?!
“A, ta vừa nhớ ra, chưởng môn sư huynh tìm ta có việc, ta đi trước nha.
10 Mùi hương theo gió bay đi, Tô Bạch cố ý để nó bay xa một lúc, chịu đựng nuốt nước miếng cầu mong con linh thú kia mau xuất hiện.
Mộ Thanh Giác dùng hay tay thon dài, ngón tay linh hoạt đảo cá nướng, Tô Bạch: “Ngươi còn biết làm những thứ này cơ đấy.
11 Hắc Bào Lão Nhân nhìn cảnh tượng trước mặt, nheo mắt lại, nói với con thú lớn bên kia: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Con linh thú kia buồn bực “Ngao ô” một tiếng, chạy tới cọ cọ chân chủ nhân, do do dự dự mở miệng: “Mấy ngày trước Bảo Bảo hỏi ta mẫu thân trông như thế nào, ta nói… mẫu thân rất xinh đẹp, tóc đen, mặc quần áo màu trắng.
12 Buông mắt chăm chú nhìn tiểu Thao Thiết, trong mắt Tô Bạch có sự ôn nhu thương tiếc mà chính hắn cũng không chú ý tới, Mộ Thanh Giác không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng đột nhiên khó chịu, ánh mắt chợt lóe: “Nếu sư huynh không thích, không lấy cũng được, nuôi nó quả thực rất phiền phức.
13 Chung Tú sơn cao hơn nhiều so với mặt biển, quanh năm mây mù quấn quanh, Vô Thượng tông xây dựa vào đó, đình đài lầu các rất có cảm giác thần tiên.
Phía trên đỉnh núi được làm pháp thuật, một mảng màu xanh dạt dào, bốn phía đều là hoa cỏ cây cối, liễu rủ màn che, thấp thoáng xa xa tự như điện ngọc chốn tiên cung, không khỏi giật mình thấy như đang ở nơi tiên cảnh.
14 Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, chớp mắt một năm đã trôi qua —- Cứ cảm thấy là lạ, không lẽ tác giả ngài vẫn đang xuyên ⊙o⊙!
Tô Bạch tỏ vẻ: Một năm qua ta rất vui vẻ, có trưởng bối thương ta, có sư đệ thân thiết, có sư muội đáng yêu, còn có một tiểu linh thú nho nhỏ, ha ha a.
15 Sư huynh vẫn luôn quan tâm ta như thế, ở Vô Thượng tông cũng chỉ có mình sư huynh là người thật tâm tốt với ta, về phần những người khác… Biểu tình của Mộ Thanh Giác nháy mắt trở nên âm u, lo lắng Tô Bạch sẽ phát hiện ra nên rất nhanh thu lại.
16 Hôm nay Tô Bạch ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vui vẻ chạy đi tìm em gái Hà Thanh.
Em gái vừa tu luyện pháp thuật xong, đang đứng dưới tàng cây nói chuyện với bạn thân, cũng không biết Điền Doanh Doanh nói gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Thanh đỏ bừng, buông mắt xuống.
17 Tầm mắt nam chính quét qua Tô Bạch vài lần, tới khi toàn thân Tô Bạch chảy mồ hôi lạnh ròng ròng mới thôi.
Nghe sư huynh nói Mộ Thanh Giác mới nhớ tới một năm trước từng nhìn thấy sư huynh mặc một bộ quần áo cũ, thần sắc trong mắt biến hóa không ngừng, nhìn kỹ thì thấy sự tự trách và phẫn nộ.
18 Tô Bạch kiêng kị thái độ khác thường của nam chính nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại không cam lòng cứ như vậy đã bỏ cuộc, vì thế hắn hy sinh chỉ số thông minh không cao lắm của mình, trầm tư suy nghĩ ra một ý kiến hay.
19 Người nọ đến bên cạnh Mộ Thanh Giác, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngực y, tùy ý khiêu khích. Mộ Thanh Giác cảm thấy một loại khoái cảm khó nói thành lời ở ngực dâng lên, nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hài.
20 Chuyện này xảy ra rất nhiều năm sau khi Mộ Tô hai người chung sống. Hôm nay bạn nhỏ Mộ Tiểu Giác minh tưởng xong, nhìn sang bên cạnh không thấy ai, quá sợ hãi, một đường xuống núi, chỉ một thoáng cát bay đá nổ hổ gầm vô cùng kinh khủng, thiên địa biến sắc.