61 Thân thể giống như phiêu đãng ở bên trong tầng mây, khinh phiêu phiêu, trống rỗng, giống như chỉ có một thể xác, tìm không thấy thật cảm gì.
Trong mông lung, vẫn nghe được có người ở bên tai ta nhẹ giọng.
62 Thời tiết đã chậm rãi có thu ý.
Sau khi rời giường vẫn chưa rửa mặt chải đầu, chính là ngồi trước cửa sổ, tùy ý một chút cảm giác mát mẻ kia đem chính mình chậm rãi vây quanh.
63 Phượng Huyền Cung ở trên giang hồ có nơi truyền phát tin tức rất nghiêm mật, mà Quản Đàm cũng cố ý không có phong tỏa tin tức của ta, bởi vậy Phượng Hiên Dã thực dễ dàng có thể tra ra tung tích của ta.
64 Bị người kéo lê qua nhà lao thật dài, trên vách tường cắm đèn lưu ly, ngọn đèn dầu hôn ám vẫn kéo dài đến chỗ sâu nhất, lại xa xôi giống như không có điểm cuối.
65 “Là ngươi!” Tả Niệm kinh ngạc nói. Nữ nhân này, như thế nào lại ở đây?
“Tả công tử kinh ngạc như thế, tựa hồ là không chào đón ta?” Nữ tử che môi khẽ cười nói, giữa trán một chấm chu sa như máu, sấn doanh bạch trạc bàn tay trắng nõn, mị lệ tuyệt luân.
66 Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, Quản Đàm chỉ cảm thấy ruột gan nứt ra, có loại đau lòng không thể nói nên lời xâm nhập toàn thân. Một chưởng giết chết hai tên kia, đem người có dấu vết bị làm nhục đầy người gắt gao ôm vào trong ***g ngực, hận không thể đưa hắn nhu tiến thân thể, tay ôm hắn cũng bởi vì phẫn nộ cực độ mà run lên nhè nhẹ.
67 Noãn Xuân các. Đêm xuân ấm áp. Chỗ nam nhân tìm hoan.
Trong tiểu thất thanh u, một ngọn đèn lưu ly, một đỉnh lư hương bằng ngà voi, cùng hương khí như có như không, giống như sương mù của mưa bụi Giang Nam, mông mông lung lung, làm cho người tới trong nháy mắt hoảng hốt.
68 “Quản Đàm, trễ như vậy mới trở về, ngươi đi đâu vậy?” Mới vừa trở lại biệt viện, Quản Đàm đang muốn đi xem người nọ, lại bị Tả Niệm cản đường.
“Đi đâu không quan hệ đến ngươi.
69 Buổi sáng khi tỉnh lại, bên cạnh trống không, chỉ có trên giường lưu lại dấu nằm rất nhỏ.
Quản Đàm, đã rời đi thật lâu.
70 Sau khi lên thuyền lâu của Lôi Chấn sơn trang, ta bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bịt kín. Trừ bỏ một ngày ba bữa có người đúng giờ tới đưa cơm để bên ngoài, cũng không còn người nào khác đến.
71 Cũng không biết ngủ bao lâu, cả người bọc kín trong chăn ra một thân mồ hôi, nhiệt độ rốt cục hạ xuống, chính là thân thể vẫn có chút bềnh bồng.
Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ân công tử kia ngồi xổm trước mặt ta, một đôi phượng mâu màu nâu tựa tiếu phi tiếu.
72 Xe ngựa chạy đến một tiểu viện nông gia thì dừng lại.
Trong tiểu viện, tú trúc xanh ngắt, hoa cúc như gấm. Trên mảnh đất trống trước phòng có mấy cái giá bằng trúc, dùng để phơi một ít thảo dược không biết tên.
73 Từ lúc tám tuổi bị bán vào Lan Hi Lâu, hắn đã không nhớ rõ chính mình nguyên lai tên gọi là gì.
Hắn chỉ biết là, chính mình kêu Thanh Viễn, là đầu bài của Lan Hi Lâu.
74 Ta mở mắt ra giữa một mảnh sáng mờ thản nhiên.
Sau lưng quang lõa tựa vào trước ngực một người, da thịt tế hoạt chạm nhau, độ ấm nóng rực như cảnh trong mơ không giống thật.
75 Trời đã sắp chạng vạng.
Bữa tối qua đi, ta tà ngồi ở trên nhuyễn tháp, miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.
Không có biện pháp, tối hôm qua gây sức ép quá mức.
76 Sáng hôm sau mơ mơ màng màng bị Đoạn Khâm ôm đi tắm rửa, hai người cùng ngồi trong một cái thùng gỗ nhỏ hẹp, ta bị đặt trên người hắn, lại bị hắn ăn hết đậu hủ.
77 Chờ khi ta trở lại tiểu viện, sắc trời đã muốn hoàn toàn tối sầm.
Trong phòng nhỏ ngọn đèn dầu lay động, có bóng người chiếu lên cửa sổ chớp động, y hi có tiếng người như có như không vọng ra.
78 Đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thật mạnh, cửa “Phanh” một tiếng mở ra, lại bị hung hăng đóng lại. Phòng ốc lâu ngày không tu sửa rung rinh vài cái, bụi bặm lả tả lả tả rơi xuống, làm cho ta cùng Đoạn Khâm mặt mày xám như tro.
79 Ngày trong lúc ba người cộng thêm hai vẹt cãi nhau cứ lẳng lặng trôi qua. Một tháng rất nhanh qua đi.
Không có lòng dạ quỷ kế, cũng không có lục đục với nhau, việc ngày xưa theo gió, ngày hôm nay, ta chỉ nghĩ cái gì đều không muốn đi so đo, nằm xem kiếp phù du này như mộng vậy, bình tĩnh vượt qua mỗi một ngày.
80 Ra khỏi khách ***, ta không có mục đích đi trên đường lớn, không nghĩ ra Tả Niệm bỏ ta lại một mình vào lúc này rốt cuộc là có dụng ý gì.
Trời sắp chạng vạng.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 100