1 Hôm nay, một ngày trời quang mây tạnh, có thể xem là ngày thích hợp để xuất phát, trong máy bay người người cười nói thầm thì, mọi người đều mang theo tâm trạng hân hoan chờ đón ngôi trường mới cũng như học kỳ mới, nhưng có người tâm trạng tốt không có nghĩa là không có ai tâm trạng không tốt, giống như Hạ Nguyệt Quang lúc này không cho rằng ngày hôm này có gì đáng để cao hứng.
2
Reng reng! Reng reng!
Bên tai Hạ Nguyệt Quang không ngừng truyền đến tiếng chuông điện ầm ĩ, cậu dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, cầm lấy đồng hồ báo thức thử nhìn, mới năm giờ thôi, thời gian đi học không phải là tám giờ điểm danh, tám rưỡi mới bắt đầu học sao! Là ai sáng sớm đến quấy nhiễu cậu!
Hạ Nguyệt Quang thở phì phì bò xuống giường, đi đến trước cửa mở cửa ra, liền thấy ông anh họ thân yêu của mình tay cầm khăn trắng, tay cầm kéo chuyên dùng để cắt tóc đứng bên ngoài.
3
Trong lúc Hạ Nguyệt Quang nghĩ như thế, cậu đã bị bốn người vây quanh, mà Mạch Tư ngồi bên cạnh cậu đang dùng ánh mắt trào phúng nhìn.
“Chậc! Mạch Tư, chúng ta xử trí thế nào với tên nhóc thối này đây?” Trong đó một gã thiếu niên đặc biệt cao lớn cười lạnh hỏi Mạch Tư đang thảnh thơi ở một bên.
4 Ngủ thoải mái một giấc, Hạ Nguyệt Quang toàn thân thư sướng bước xuống giường, đi vào phòng tắm lau mặt mình một chút, sau khi đem mái tóc ngắn hỗn loạn trên đầu chỉnh tề lại, liền cầm quần áo của Hạ Ức Vân mặc vào, chuẩn bị xuống tầng tìm cái gì để ăn.
5
“Cái gì?!” Hạ Nguyệt Quang giật mình nhận lấy tờ báo. Mở tờ báo đang được gập lại ra, hình ảnh trên tờ báo, không phải là cậu cùng tên Hỏa Tư biến thái kia sao?
Ly Phi lôi kéo tay Hạ Nguyệt Quang nói: “Chúng ta đừng chỉ đứng ở chỗ này, vào phòng mình ngồi đi!” Y cầm huy hiệu trường đặt lên trên máy quét điện tử, sau đó đẩy cửa lôi Hạ Nguyệt Quang đi vào.
6 “Anh sao lại có huy hiệu trường của tôi?” Hạ Nguyệt Quang nhíu mày hỏi, nhìn bộ dạng Hỏa Tư, chỉ biết hắn gọi cậu tới là đã có mưu tính từ trước, nhưng không biết hắn muốn cái gì.
7 Hạ Nguyệt Quang đến bên cạnh người hầu nam vẫn còn đang giằng co với Hắc Đế, mỉm cười vỗ vỗ đầu Hắc Đế nói: “Hắc Đế ngoan ngoãn đi tắm, tao liền mỗi ngày đều tới thăm mày.
8 “Hi Ân nha! Hội trưởng kỷ luật đến thật đúng lúc, nếu cậu chậm một chút nữa, tình nhân bé nhỏ đáng yêu của Hỏa Tư sẽ bị bọn họ ép chết mất!” Tên tóc vàng hì hì cười tiến đến nắm lấy vai nam tử nói.
9 Tiếng đàn violon duyên dáng quẩn quanh căn phòng ngủ giống như trong cung điện. Cửa sổ trong suốt khẽ mở, để cho ánh trăng đêm chiếu vào trong phòng, sàn nhà trắng sáng tinh tế, dưới ánh trăng càng thêm sạch, căn phòng không một hạt bụi, đắm chìm trong nhạc khúc ôn nhu, làm tăng thêm một cỗ không khí nhu hòa.
10 Hỏa Tư hít sâu một hơi, hành động của hắn vừa rồi thực có chút không khống chế được, hắn không nên bắt ép cậu như vậy, “Về sau đừng tới gần Hi Ân, hắn không giống với những gì tốt đẹp cậu đã thấy đâu.
11 Làn gió ấm áp thoải mái nhẹ nhàng thổi vào phòng, con người tóc nâu trên giường thoải mái chuyển người, nam tử tóc đỏ đang ôm cậu mỉm cười hôn xuống mắt cậu, cậu rung rung hàng lông mi cong dài, chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam tử đang dựa vào quá gần, không tự ý mà lộ ra một nụ cười ngọt nào, càng tiến sâu vào lòng nam tử.
12 Hôm nay, cũng là ngày Hỏa Tư thi. Trường học cũng rất công bằng, dù thân phận có cao quý hay không, đều phải vào phòng thi làm bài, không phải giám thị hay thí sinh thì không thể vào.
13 Vốn nghĩ mình đã quen với gian học viện xa hoa này, không ngờ vẫn có lúc cậu bị làm cho ngạc nhiên. Trước mắt là đại sảnh hoa lệ, trần nhà là tấm bản đồ các chòm sao, đèn thủy tinh phía trên phát ra thứ ánh sáng nhu hòa, vách tường mang sắc vàng nhạc còn treo vài bức tranh thần thoại Hy Lạp tinh tế, đại sảnh được xây theo Âu thức trang trọng xa hoa, quả thực giống nơi tổ chức yến hội của quý tộc phương Tây.
14
Hi Ân đau lòng rút tay lại, người trên giường không ngừng gọi tên người yêu, không hề biết mình đang làm thương tổn người khác.
Tuy sớm đã biết Nguyệt Quang không có khả năng thích mình, nhưng hắn không muốn buông tay, cũng không chịu hết hy vọng.
15 Cố chống đỡ cơ thể mỏi mệt đau đớn, muốn bảo trì sự tỉnh táo trở lại Hồng Bảo, vất vả lắm về đến Hồng Bảo, Hạ Nguyệt Quang lại không xuống xe được, vẫn là xa phu gọi quản gia trong Hồng Bảo ra đón cậu.
16 Đau! Hỏa Tư vô tình tiến vào, không chỉ làm thân thể cậu đau đớn, càng làm tim cậu tan nát. Nhìn cặp mặt từng ôn nhu chăm chú nhìn cậu, giờ chỉ còn là băng lãnh vô tình.
17 “Đứa trẻ đó đã thành công, giết chết người thân duy nhất của nó, tận mắt thấy lão thống khổ giãy dụa. Lúc ấy nó chỉ mỉm cười. Nó dường như cảm thấy chính mình đã không còn trái tim, người ở đây nghĩ nó điên rồi, nhưng nó không có.
18
Hi Ân không dám tin nhìn Hạ Nguyệt Quang, giọng run run hỏi: “Cái gì?!” Hắn có nghe lầm không? Nguyệt Quang kêu hắn ôm cậu sao?
“Em… Tôi… Không có việc gì! Tôi ngủ trước.
19 Hạ Nguyệt Quang một tay bám vách tường, một tay ôm Bụi còn đang khẽ kêu chậm rãi bước vào phòng, liền thấy tổng quản vẻ mặt ngại ngùng đứng bên giường.
20 “Hi Ân… Ân a…. . Từ bỏ…. . A!” Hạ Nguyệt Quang vừa khó chịu vừa thoải mái khi Hi Ân nắm lấy phần thân cậu liếm láp. Tóm chặt mái tóc vàng của hắn không ngừng rên rỉ, muốn ngăn cản, nhưng vì quá thoải mái, không có chút lực nào để ngăn cản, chưa được một lúc, cậu liền tiết ra trong miệng hắn.