41
Sư huynh vui sướng: Ngươi biết hông, lần này chúng ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi bắt Cơ Vô Tà.
Lục Cô Duyên cười cười: Bắt y làm chi.
42
Sư huynh thiếu chút nữa trực tiếp choáng luôn, Lâm Nhiễm thì vừa hoảng sợ vừa có chút vui mừng khó nói thành lời, vội vàng bắt lấy tay Cơ Vô Tà hỏi: Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Lúc này dân chúng trong thôn cũng đã sơ tán hết, đám bộ khoái môn bận rộn canh tù binh và sắp xếp cứu hoả, bốn phía hò hét loạn xạ, không ai chú ý đến bốn người này, thế là Cơ Vô Tà trầm ngâm một lát rồi cũng lên tiếng giải thích: Nửa năm trước, ta nghe được Ma giáo giáo chủ Cơ Vô Tà ngẫu nhiên có được một quyển sách cổ quý hiếm, trong đó ghi chép một loại công pháp tà đạo, nếu hắn luyện thành, võ lâm Trung Nguyên chắc sẽ xảy ra một trận huyết vũ tinh phong (4), hơn nữa quá trình tu luyện đòi hỏi phải tàn sát vô số sinh linh, cũng cần thai nhi trong cơ thể thai phụ luyện đan này nọ các thể loại thủ đoạnâm độc hung tàn, ta liền dẫn thuộc hạ đuổi đến muốn ngăn cản hắn tu luyện.
43
Lâm Nhiễm vội chuyển đề tài: Sao ngươi không nói sớm ngươi không phải giáo chủ thật?
Sư huynh cũng đầy nghi hoặc mà phụ họa: Đúng đó, hại ta ngày đêm ở ẩn nấp ở Ma giáo không công, còn bị ngươi vứt trên mái nhà, kết quả…
Lục Cô Duyên nắn nắn cằm y: Kết quả này có gì làm ngươi bất mãn?
Sư huynh đỏ mặt cầm tay hắn: Hài lòng mà.
44
Sư huynh mở tay Lục Cô Duyên ra, thở dài bất đắc dĩ nói: Ma giáo bị Cơ Vô Tà dẫn dắt làm việc ác nhiều năm, dù dạo này cũng có làm chuyện tốt, nhưng mà dân chúng oán trách rất khó có thể bình ổn, chuyện di hồn lại li kì như vậy, kể ra có mấy ai tin? Nếu cứ vậy mà thả ngươi, chúng ta không phải là sẽ bị nước miếng của dân chúng dìm chết hay sao?
Lục Cô Duyên nhướn mày: Dìm thì dìm đi, ta mang ngươi đi du ngoạn bốn phương, đến nơi nào đó ăn uống chơi bời, cứ kệ họ đi.
45 Cơ Vô Tà xách Lâm Nhiễm về Ma giáo, chuyện đầu tiên chính là rút trên giá sách xuống một quyển dư địa chí 1, hớ ha hớn hở như con nít tiểu học được đi chơi xuân gọi Lâm Nhiễm: Phu nhân lại đây nhìn xem chúng ta nên đi đâu trước nào.
46
Cơ Vô Tà: Ngày đó người lấy chiếu rách quấn Từ Hoan khiêng chạy theo sau kiệu của ta, vừa chạy vừa kêu la khóc lóc đòi bán mình chôn cha có phải là ngươi không?
Lâm Nhiễm lắc đầu nguầy nguậy: Không phải không phải.
47
Mấy ngày sau.
Lâm Nhiễm xách một đống đệm lót thật dày ném lên bậc thang rồi chậm rãi ngồi xuống, trong tay cầm một chén nước ô mai ướp lạnh, vừa uống vừa xem Cơ Vô tà chỉ huy thuộc hạ dọn dẹp đồ đạc, mấy chiếc xe ngựa chở đồ bị nhét chật ních.