1 ~Chương thứ nhất
~Bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết, Tô Nhạn Quy chỉ biết, cuối cùng có một ngày, Ninh Giản sẽ giết hắn.
Mùng ba tháng sáu, mặt trời chói chang thiêu người, gió kéo theo cát bụi ngoài biên thành liên tục quẩn quanh bốn phía trấn Nguyệt Nha, thổi trên thân người, mang tới cái oi bức khiến người ta hít thở không thông.
2 ~Chương thứ hai
~Lần gặp gỡ đầu tiên, Tô Nhạn Quy mới mười hai, Ninh Giản cũng đã qua lễ đội mũ.
Hết thảy đều nhanh đến khiến cho người ta trở tay không kịp, Tô Thực chết bệnh, Ninh Giản cũng giống như bây giờ đem kiếm để nơi cổ hắn hỏi kho báu ở nơi nào.
3 ~Chương thứ ba
~Trong thạch thất hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng hít thở vòng quanh ở bên tai, Tô Nhạn Quy cũng cố định mắt nhìn chín cọc đá kia, chính là không bao lâu, liền như từ bỏ mà chuyển mắt, chuyển hướng Ninh Giản.
4 ~Chương thứ tư
~Bên trong cánh cửa là một thạch thất còn tối tăm hơn, trên đỉnh cũng nạm dạ minh châu, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy đó là một nơi hẹp dài, trái phải rộng chừng mấy trượng, trước sau cũng không vượt quá khoảng cách năm, sáu bước.
5 ~Chương thứ năm
~Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, đi suốt cũng không đụng mặt người của Tần Nguyệt Sơ, chỉ là đi liên tiếp qua hai thạch thất, nhưng trước mắt đều giống nhau như đúc, cuối cùng Tô Nhạn Quy có chút không chịu nổi: “Ninh Giản, chúng ta có cần phải làm kí hiệu không? Ta nghĩ chúng ta vẫn đi lòng vòng.
6 ~Chương thứ sáu
~Cành cây ở trong lửa cháy vang lên lép bép, Tô Nhạn Quy đem lá trên cành bứt ra, lại từng chút xé nát, cuối cùng chịu không nổi yên lặng tràn ngập, bất chấp khó khăn mở miệng nói: “Ninh Giản, ta nghĩ rồi, chúng ta tới bên này, sẽ không dễ dàng trở lại bên kia như vậy đâu.
7 ~Chương thứ bảy
~Tô Nhạn Quy có thể cảm giác được tay Ninh Giản dừng ở trên đầu mình, hắn tốn rất nhiều khí lực, mới khiến bản thân không đến mức bởi vì đụng chạm kia của Ninh Giản mà rung động.
8 ~Chương thứ tám
~Lúc này đây có manh mối, Ninh Giản lại càng có vẻ tích cực hơn, vài lần qua lại, tấm đồng lên đến bốn mươi thì, y mới bò lên trên bờ, hơi hít thở một hồi.
9 ~Chương thứ chín
~Tần Nguyệt Sơ vẫn chưa kịp phản ứng, trong hành lang bắt đầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, có người còn chưa chạy vào đã hỏi trước: “Đại nhân, không có việc gì chứ?”
“Đừng vào!” Tần Nguyệt Sơ hét lên một tiếng, tiếng bước chân kia cũng rất nhanh mà ngừng lại.
10 ~Chương thứ mười
~Gió xung quanh hình như cũng chỉ ngưng tụ chốc lát, Ninh Giản vô thức rút kiếm ra: “Ngươi nói dối!”
Phượng Ninh An hơi nghiêng đầu tránh khỏi kiếm của y, cực bình tĩnh mà lặp lại: “Phượng Ninh Huyên đã chết.
11 ~Chương thứ mười một
~Ninh Giản đến Tiêu Dao sơn trang của núi Bạch Phù thì, đã vào đông rồi. Tuyết lớn rơi liền mấy ngày, một ngày trước khi y đến trời mới quang.
12 ~Chương thứ mười hai
~Tim Ninh Giản dồn dập nhảy.
Chỉ thấy Kinh Thập đi vào xong, rất tự nhiên mà ngồi xuống bên giường, Tô Nhạn Quy thì nằm trên giường, tựa hồ đã ngủ, cho đến khi Kinh Thập nắm tay hắn bắt mạch, hắn mới yếu ớt tỉnh ngủ, trong mắt vẫn là một khoảng trống rỗng.
13 ~Chương thứ mười ba
~Trong sân gió mang theo cái lạnh thấu xương đặc thù của mùa đông, cho dù có ánh mặt trời bao phủ toàn thân, cũng vẫn cảm giác cái lạnh đến tận xương như cũ.
14 ~Chương thứ mười bốn
~Một khi nước mắt rơi xuống, phần đau đớn này càng có vẻ rõ ràng thêm.
Ninh Giản kinh hoàng mà lấy tay bưng kín miệng mình, nước mắt liền theo mu bàn tay y rơi xuống, rớt lên chăn đệm, dường như phát ra tiếng vang cực đại.
15 ~Chương thứ mười lăm
~Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, Kinh Thập vừa tiến vào vừa hơi buồn nói, “Tô Nhạn Quy, nghe nói ngươi không chịu uống thuốc?”
Ninh Giản bị một tiếng này của anh ta dọa sợ.
16 ~Chương thứ mười sáu
~Chân núi Bạch Phù của Tiêu Dao sơn trang là một trấn nhỏ, tên như núi, gọi là trấn Bạch Phù. Ninh Giản đứng ở ngoài trấn Bạch Phù, nhìn người từ trong trấn đi ra, cũng không tiện cõng Tô Nhạn Quy nữa, không thể làm gì khác hơn là bỏ hắn xuống.
17 ~Chương thứ mười bảy
~Chờ Ninh Giản cõng Tô Nhạn Quy về đến Tiêu Dao sơn trang thì, đã muộn. Đại môn sơn trang lại mở rộng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, gió đêm quất vào mặt, trong gió còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
18 ~Chương thứ mười tám
~“Ngươi vào lúc nào phát hiện?” Quay trở lại phòng Tô Nhạn Quy, Mộ Dung Lâm cuối cùng nhịn không đựơc hỏi.
Tô Nhạn Quy nghe không thấy, chỉ là an tĩnh ngồi đó, ngơ ngẩn như chẳng nghĩ cái gì.
19 ~Chương thứ mười chín
~Tô Nhạn Quy hạ sơn liền hướng Vĩnh Thành mà chạy, hắn vốn là thu dọn quần ao tùy lúc chuẩn bị hạ sơn, dọc đường đi cũng không có chút bất ngờ nào, chỉ là tới Vĩnh Thành rồi, hắn mới phát hiện bản thân đối mặt với một cục diện khó xử.
20 ~Chương thứ hai mươi
~Mù quáng một đường đi tìm, chờ khi Tô Nhạn Quy phục hồi lại tinh thần thì, đã vào phạm vi Diệp thành, tháng sáu cũng đã qua.
Còn có bốn ngày, là đến “sinh thần” hắn.