1
Lần đầu gặp gỡ của Công Tôn Sách và Bàng Thống, quả thật không phải ở Song Hỷ trấn.
Nhiều năm không gặp, hình dáng nhỏ bé lúc thiếu niên của hắn trải qua kiếp sống quân lữ trở nên to lớn vạm vỡ.
2 Lần đầu gặp gỡ của Bàng Thống và Công Tôn Sách năm ấy, Công Tôn Sách mười ba tuổi, Bàng Thống mười tám tuổi. Mười ba tuổi là tuổi đứa bé yếu ớt nhất, mười tám tuổi là tuổi đứa bé tuấn tú nhất.
3 Mỹ nhân rơi vào sự chọc ghẹo của trẻ hư. Người qua đường ngồi yên, gia đinh bị nhốt. Mỹ nhân yếu đuối vô lực phản kháng không được, lập tức sẽ lê hoa đái vũ.
4 Bàng Thống nhìn thấy ánh sáng rực rỡ lóe ra giảo hoạt trong mắt của nam hài đang chạy về phía mình, sáng đến mức tưởng như đó không phải đôi tròng mắt của con người, đó hẳn là bảo thạch a thủy ngân a gì đó tinh linh.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai nguời tới quán trà gần nhất ngồi xuống.
6 Công Tôn Sách ở kinh thành qua mười ngày, mỗi ngày cùng Bàng Thống dạo chơi ngoại thành lang thang bàn luận viển vông, hắn dẫn y chơi những trò y chơi rồi và những trò y chưa chơi đều chơi hết.
7 Ngày hôm sau Bàng Thống dậy hơi muộn, luyện kiếm trong chốc lát, chuẩn bị đi thỉnh an cha mẹ sau đó đi gặp Công Tôn Sách. Tìm mấy chỗ cũng không thấy bóng dáng phụ thân đâu.
8 Là ai lừa ai, Bàng Thống vốn dĩ cảm thấy chẳng sao cả. Bàng Thống từ trước đến nay không gạt người, nhưng có những chuyện giấu diếm là cần thiết. Nếu đã là cần thiết, vậy hoàn toàn chẳng có gì phải nói đến áy náy.
9 Buổi chiều này, là để điểm thêm chút câu từ trên bức tranh quan hệ của hai thiếu niên Bàng Sách. Đây không phải nói, dưới sự lạnh lùng của Công Tôn Sách Bàng Thống phát giận, rút kiếm đâm tiểu mỹ nhân.
10
Cũng không phải thật sự không thiếu thứ gì.
Sau giờ cơm chiều, Công Tôn Sách tự mình vẽ ra một bản đồ đơn giản. Nét bút từ vị trí của kinh thành vẽ đến Lư Châu, lại từ Lư Châu vẽ đến biên cảnh phía tây.
11 Bao đại nương là ngỗ tác bán thời gian, có án, Bao Chửng sẽ theo mùi vị mà đến. Công Tôn Sách cùng hắn ganh đua cao thấp, cũng dần dần cảm thấy hứng thú với việc tra án.
12 Những chuyện rải rác sau đó, nói rõ ra thì hướng chính của bộ truyện này sẽ bị rối, rối sẽ không tốt. Người xem mệt, ta nói cũng mệt. Nói sơ qua thì vẫn có thể.
13 Lư Châu Tam Tử ra khỏi khách điếm, không biết muốn đi làm chuyện gì. Công Tôn Sách mặc một bộ xiêm y áo trắng chữ màu mực, diện mạo sạch sẽ, ánh mắt sáng trong, chợt nhìn thấy, tuyệt đối không thể nhận ra y là người mù.
14 Hãy để mạch suy nghĩ và ánh mắt của chúng ta rút ra khỏi hồi ức của Bàng Sách […] trở về. Trở về Song Hỷ trấn Phong Nguyệt lâu ánh dương vừa lúc gió mát quang đãng cảnh xuân tươi đẹp, trở lại lúc Bàng Sách gặp lại bách chuyển thiên hồi một ánh mắt hóa vạn năm, trở lại một câu nói khí phách mạnh mẽ “Bàng Thống” của Công Tôn Sách.
15 Chương trước vì Mộc Lan đệ đệ, có một chút bi thương nho nhỏ. Nhưng kẻ hèn này mang danh mẹ ruột, buồn không quá sâu, buồn không quá lâu, lại quay về phong cách cũ.
16 Công Tôn Sách khó chịu, nhưng không có ý muốn đi, đứng nghiêng người, vẻ mặt nghiêm nghị. Ánh lam chiều mênh mông ngoài cửa chiếu lên trên mặt y, làn da óng ánh trơn bóng, giống như một khối ngọc.
17
Đêm nay là đêm trước khi ly biệt, tất cả mọi người đều uống say.
Uống đến khi hưng trí dâng cao, không biết là ai lỡ lời kêu một tiếng “Mộc Lan, lại mang rượu đến đây!”, tất cả mọi người dừng lại, sau đó các nữ tử mượn rượu phát động, ôm Bao Chửng khóc ô ô, khóc xong lại trách hắn, trách hắn không nên phá án này.
18
Công Tôn Sách cảm thấy có chút nguy cơ, lưng dán sát vào vách tường, nói: “Tối khuya rồi, ngươi lại muốn làm gì?”
Câu này hỏi rất hay, muốn làm gì, chẳng phải thừa dịp tối khuya sao?
Bàng Thống nói: “Chẳng làm gì, luyện võ mệt mỏi, ngươi cho ta nghỉ nhờ chút.
19 Nửa thân kia của Bao Chửng cũng lách ra từ sau cửa vòm. Bàng Thống mê tình Công Tôn Sách, tính cảnh giác ngàn tôi trăm luyện trên chiến trường đều yếu đi.
20 Công Tôn Sách mặc xong, vô cùng vừa lòng. Khen Bao Chửng biến mất hai năm phẩm chất tu luyện đều đi lên, màu sắc tốt, kiểu dáng tốt, chất liệu tốt, mọi thứ đều tốt, duy nhất một khuyết điểm nhỏ, là dường như hơi lớn một chút.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 27