21 Ra hoàng cung, đến chơi phủ Trịnh Vương một chuyến. Bao Chửng chỉ cho rằng có thể cùng Hoàng Thượng ôn lại chuyện cũ, không ngờ tiểu Hoàng đế chẳng hỏi hắn kẻ biến mất hai năm một câu, trái lại ngồi bên giường nữ nhân nào đó than thở cả nửa ngày.
22 Bàng Thống tìm được phòng của Công Tôn Sách, rất là mất chút thời gian. Văn nhân ít nhiều đều có chút dở hơi, bệnh dở hơi của Công Tôn Sách ngoại trừ khiết phích, còn có chứng giam mình tự phát.
23 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Già Diệp tự, tuy rằng Bàng Thống không lên sân khấu, nhưng quả thật là có mục đích rõ ràng mà nhắc đến.
24 Công Tôn Sách chắc chắn không thầm tập luyện tuyệt thế nội công gì. Sở dĩ ra tay bất phàm, đó là vì nộ khí mạnh mẽ tán loạn trong nháy mắt nối liền nhâm đốc nhị mạnh.
25 Bàng Thống trên đường lần theo tung tích của Công Tôn Sách nhận được tin tức Lưu Nghĩa chết. Hắn thầm than như thế thì hay rồi, việc công việc tư đều tụ lại một chỗ, thật sự tiện đường.
26 Công Tôn Sách hỏi đại khái sự tình, lập tức gọi người đưa Lưu phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó giải tán tôi tớ, chắp tay sau lưng đợi nhóm Bao Chửng trở về.
27 Tất cả mọi người ở trong Lưu phủ, tuy rằng không thể nói ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng có chuyện nhỏ chuyện lớn, Bàng Thống sẽ đi ra thể hiện uy phong.
28 Đây là lần đầu tiên Công Tôn Sách chính mắt nhìn thấy Bao Chửng rơi xuống vách núi, bị người túm lấy cổ, vứt xuống như vứt một bao tải. Lúc ấy đầu óc nổ tung, từng mảng mơ hồ từng mảng trắng xóa, từng mảng ầm ầm vang loạn.
29 Hai vụ án phượng hoàng câu hồn và tìm Thiên Mang ở Thổ thành, đó là chưa thấy Bàng Sách còn Bao Sách ngày ngày đều gặp. Bởi vì Bàng suất không lên sân khấu, vì thế giống như Già Diệp tự cho qua cho qua.
30
Công Tôn Sách chờ gần chết hắn không đến, mãi đến đêm ngày thứ ba sau lần gặp mặt ở Bát Quái hiên, Bàng Thống xuất kỳ bất ý hiện thân.
Đêm nay, Công Tôn Sách bị Tiểu Phong Tranh ép buộc đứng ở trong gió lạnh ngắm trăng, vừa ngắm trăng vừa đối thơ, tháng ba tiết trời mùa xuân se lạnh, Công Tôn Sách lạnh đến đầu óc đều tê cứng, một câu thơ cũng nhả không ra, Tiểu Phong Tranh lại đắc ý thắng một trận, thỏa mãn đi ngủ.
31 Phụ tử Bàng Thị thu tóm cục diện chính trị tác oai tác quái, đuổi tiểu Hoàng đế chạy tới xó xỉnh hoàng cung tụng kinh lần hạt trước Phật. Quân không quân, thần không thần, tình trạng này sớm muộn cũng phải sụp đổ, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy.
32
Bàng Thống nói: “Công Tôn Sách, để ta xem vết thương của ngươi. ” Kẻ hèn này phiên dịch lại, vậy sẽ thành: “Công Tôn Sách, để ta xem mông của ngươi. ”
Bàng suất a Bàng suất, ngài đúng là không phải phàm nhân.
33 Ở trước mặt đối thủ, Bao Chửng cũng không tính là quá mất mặt, chống đến khi Bàng Thống rời đi mới nhắm mắt hoa lệ ngã xuống. Hấp hối, bệnh tình nguy kịch.
34
Một chương này, sát diệt ương, là cao trào của câu chuyện cũng là cao trào của Bàng Thống. […]
Kết cục sát diệt ương, mọi người chắc đã biết. Đại kế tạo phản của Bàng Thống gặp trở ngại vô thời hạn, Bao Chửng nhảy vực chưa toại tiếp tục cos điếm tiểu nhị, ngô hoàng Triệu Trinh thanh thản an ổn lễ Phật niệm kinh.
35 Chương trước, nói đến nụ cười của Công Tôn Sách khi nhìn bàn cờ. Trong lòng các vị khách quan giống như gương sáng, chắc chắn đã đoán được diệu chiêu Công Tôn Sách nghĩ ra để khống chế Bàng Thống.
36 Công Tôn Sách Bao Chửng một đêm không ngủ, tinh thần ngược lại rất tốt. Một người từ Trung Châu Vương phủ về, một người từ hoàng cung về, đúng lúc chạm mặt nhau ở trước cổng Thị Lang phủ.
37 Chương trước, chúng ta nói đến công thẩm Thái miếu hai người Bàng Long âm mưu bại lộ nhếch nhác xé rách mặt nạ của nhau. Hai hổ đấu nhau, không thể cùng sống, cuối cùng chẳng ai có kết quả tốt.
38 Bao Chửng đi rồi. Bàng Thống ngây ra trong chốc lát, vừa mới bước hai bước đi về hướng trong thành, liền nhìn thấy đằng trước có hai người vội vã chạy đến.
39 Bàng Thống đi tìm đồ cổ cho cha hắn, chọn được một cái rửa bút Việt Dao. Ông chủ Tiền kinh doanh được, vẫn còn lải nhải lôi thôi Ngụy Tấn Nam Bắc Triều nói mãi không dừng.
40 Song Hỉ trấn Phong Nguyệt lâu, trong không khí còn vương vấn chút hương son phấn nhàn nhạt, nhưng trong nháy mắt lại bị một đám xú nam nhân chen vào chật ních.