1 Ai, tất cả chuyện này đều làm người phiền chán a.
Lý Bách Chu vô lực nằm trên tuyết, gối trên bãi máu của mình, bày ra tình cảnh sau khi mới vô tình bị kịch liệt va chạm, bởi vì mất máu và gãy xương mà tứ chi mềm nhũn.
2 Khi Lý Bách Chu tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc y đang trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh cảm giác có cái gì nhuyễn nhuyễn một mực nhúc nhích chuyển động trên mặt y, lành lạnh, ngưa ngứa, thật sự có điểm ghê tởm.
3 Lý Bách Chu đã ở nơi này ngây người ba ngày. Chưa từng ra khỏi cửa.
Thấy bên trong căn phòng nhỏ này, ngoài mấy món công cụ mang phong cách cổ xưa, cũng chỉ có một cái cửa sổ bị tấm rèm màu xám nặng trịch che suốt ngày.
4 Buổi tối Lý Bách Chu nghe thấy tiếng gió gào thét.
Một đêm tuyết phủ trắng trời, cùng với gió bắc vù vù, cây cối ngoài phòng bị quật ào ào, làm ban đêm yên tĩnh xuất hiện vài phần quỷ dị.
5 Bất kể thế nào, cuối cùng tên nhóc vẫn hoan hoan hỉ hỉ mang xe lăn tới cho y, còn dịu dàng nâng y lên xe.
Lý Bách Chu cũng quên hết ân oán trước kia, cùng tiểu ân nhân bắt tay giảng hoà.
6 Thái độ của tên nhóc khiến Lý Bách Chu không thể nắm bắt. Chuyện cho tới giờ, chỉ có tẩu vi thượng sách.
Y vốn dĩ cũng chỉ gãy xương bắp chân, khuỷu tay phải bị nứt xương, và đứt một cái xương sườn mà thôi, cũng không nghiêm trọng thậm chí miệng vết thương cũng chẳng còn.
7 Lý Bách Chu lạc vào giấc mơ.
Trong mơ y còn là một thiếu niên, mặc đồng phục trung học màu lam, cặp sách màu đen kéo lết trên đường, xỏ đôi giày thể thao đã lâu không giặt, một đầu tóc đen ngắn chỉa ra không theo quy tắc nào.
8 Lý Bách Chu chậm rãi mở mắt, phun ra ngụm khí buồn bực trong lòng. Ngơ ngác xuyên qua màn lụa trắng nhìn trần nhà lát kín gạch hoa màu hạt dẻ xa lạ.
9 Trong núi vô can chi, không biết thời gian. (can chi là chu kỳ 60 năm trong âm lịch)
Lý Bách Chu cũng không biết bây giờ là lúc nào, ngày hay đêm, mình đã nằm bao lâu.
10 “Uy, tôi đói bụng. ”
Hai người nghỉ ngơi một lát, rốt cục vẫn là Lý Bách Chu chịu không nổi.
Y cũng không biết bây giờ là lúc nào, chỉ cảm thấy Bộc Dương Môn nằm trên người mình rất lâu, lâu đến mức xương sườn y mơ hồ đau nhức, bụng cũng vang lên một trận “ừng ực ừng ực”.
11 Bộc Dương Môn đẩy xe giúp Lý Bách Chu, vòng qua một hành lang dài u ám tĩnh lặng.
Hành lang nhỏ hẹp u ám kéo dài vô tận, phía trước tối om như cổ họng dã thú.
12 “Cậu đang gãi ngứa cho tôi sao? Không dám dùng lực à?”
Bộc Dương Môn giật mình sững sờ, mới kịp phản ứng, liên tục không ngừng ứng thanh, tốc độ nhanh hơn.
13 Hai người trở về phòng.
Bởi vì Lý Bách Chu một đường trở về đều rất phối hợp, không sảo không nháo, thái độ có thể nói là phối hợp, cho nên Bộc Dương Môn cũng có vẻ thật cao hứng.
14 Lại nói tiếp, Lý Bách Chu trong lòng vẫn thực may mắn. Bởi vì những cánh cửa khác đều dùng móc khóa, chỉ có thể mở từ bên ngoài, người bên trong không có khả năng mở ra.
15 Đồng hồ hình tròn treo trên vách tường đối diện giường nằm phát ra tiếng “tik tok” rất nhỏ.
Lý Bách Chu nằm ngay ngắn trên giường trợn mắt nửa ngày, yên lặng đếm thời gian.
16 “—— răng rắc. ”
Trước lạ sau quen. Lần này mở khóa so với lần trước rõ ràng thuận tay hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên, Lý Bách Chu hoàn toàn đấu tranh cho tự do.
17 Lý Bách Chu rốt cục thấy rõ ràng, không biết từ khi nào, ngoài cửa xuất hiện một bóng người.
Cửa lớn tối om, một dáng người cao lớn chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.
18 Càng đi vào bên trong, bốn phía càng hắc ám tĩnh mịch mà khủng bố.
Không gian chưa đến tám mươi thước vuông, Lý Bách Chu lại như đi dài đến vô tận.
19 Lý Bách Chu mi nhíu lại, xả bên khóe miệng cười: “Cả đời? Ha ha ha ~~ lão tử chưa từng nghĩ tới chuyện cả đời. ”
Bộc Dương Môn thấy y hoàn toàn không để tâm đến lời mình nói, mày vừa buông lỏng không khỏi lại nhăn lại.
20 Bộc Dương Môn xoay đầu lại, mặt không chút thay đổi Lý Bách Chu bị trói trên giường.
Lý Bách Chu nuốt một chút nước miếng.
Trong phòng chỉ còn lại y và nó.