1 Edit: Diệp Chiêu Nhi
Beta: Siu Nhơn Mèo
Thành Bái hơn năm tuổi, hiểu được rằng mình là một oa suy ().
() oa suy: đứa bé mang đến xui xẻo không tốt lành.
2 Từ ngày đó trở đi, chuyện Thành Bái là sao chổi xui xẻo trở nên nổi tiếng.
Kế mẫu của Thành Bái đối với hắn vốn cũng xem như là yêu thương, nhưng sau khi nghe tướng sĩ phán mệnh, sống chết cũng không chịu lại gần tiếp xúc với Thành Bái.
3 Vốn dĩ ý của Thành viên ngoại là, dù thế nào cũng phải qua Trung thu mới đi. Nhưng Thường phu tử sợ đêm dài lắm mộng, sợ rằng Thành viên ngoại lại đổi ý, khuyên:” Thừa dịp đầu thu sớm khởi hành, mười lăm tháng tám cách mùng chín tháng chín không xa, lệnh tôn hiếu thuận nhất định sẽ nghĩ rằng qua lễ mới đi, phải kéo trái kéo, đợi đến khi trời rét thì lên đường không tốt.
4 Thành Bái hoảng sợ, người nọ cũng là thiếu niên, một thân trường bào bạch sắc chói mắt, cả người y ướt đẫm, da và áo ngoài dường như hòa thành một màu, trong ngực ôm một con gà ướt nước, y cười với Thành Bái, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp loan loan ánh cười, đuôi mắt hơi hơi cong lên:” Tại hạ đi đường gặp lúc trời đổ mưa to, có thể ở đây trú mưa cùng huynh đài được không?”
Thành Bái nói:” Tại hạ cũng là đụt mưa tạm thời tại đây, giống như huynh đài, sao dám nhận câu hỏi này? Mau vào đi.
5 Hồ ly mời hắn đi làm khách?
Thành Bái nhìn thiếu niên chăm chú, hơi giật mình.
“Ly huynh, việc này, phải chăng có chút không tiện…… Tiểu đệ muốn vào kinh gấp….
6 Thế là, Thành Bái không được ăn gà, cũng không được ăn cá hay chân giò hun khói, mà hắn trực tiếp bị mấy hồ tiên giải đi gặp trưởng lão.
Trong môn tộc bọn họ, A Khinh chỉ là tiểu hồ ly, bởi vì y lập tức bị mấy hồ tiên có diện mạo và thân hình trưởng thành hơn mình đè ngã, biến trở lại nguyên hình, cùng áp giải với Thành Bái đến nghị sự đường của trưởng lão.
7 Thành Bái một mình vào kinh lộ (), cũng coi như bình an.
() đường kinh thành.
Hắn sợ liên lụy đến người khác nên không dám ngồi xe ngựa, lúc hỏi đường cũng cách người ta khá xa, ở nhà trọ cũng không ở chung với người khác.
8 Đến kinh thành rồi Thành Bái mới biết được Nhàn Vân Quan là một nơi rất khó lường. Diệp Pháp Sư là một nhân vật rất lợi hại.
Đương nhiên, khắp chốn kinh thành mà Thành Bái nhìn thấy đều cực kì khó lường, cực kì lợi hại.
9 Ầm ầm, trong lòng tựa như có tiếng sét nổ vang giữa trời.
Đầu lưỡi Thành Bái líu lại: “Huynh là…. Hộ quốc chân nhân Diệp Pháp Sư?”
Thiếu niên nói: “Danh này nói đến quả thật hổ thẹn, mong huynh đài đừng nhắc lại.
10 Đại trưởng lão mua một tiểu trạch ở phía Đông nam phường Thường An của kinh thành tặng cho Thành Bái để tạ ơn. Thành Bái khước từ không nhận nhưng đáp ứng sẽ ở lại đây chăm sóc A Khinh cho đến khi y bình phục.
11 A Khinh cuối cùng cũng có một chút tinh thần, Thành Bái thở phào nhẹ nhõm. Ăn cơm trước mặt A Khinh thì nội tâm hắn cảm thấy hổ thẹn, nên đến giờ ăn cơm liền chạy nhanh vào trù phòng uống vài ba hớp canh rồi hấp tấp lau miệng đi ra ngoài.
12 Thành Bái báo nơi ở của mình cho Diệp Pháp Sư, sau khi nói lời tạm biệt liền lập tức vác gùi sách chạy tới tiểu lâu trên đường Chu Tước. Chỉ thấy người người chen chúc nhau gây huyên náo ồn ào, thị vệ và mấy Văn Lại Lễ Bộ canh giữ ở ngoài lâu, người nào muốn tham gia khoa thi thì xếp hàng chờ báo danh.
13 Thành Bái liên tục cúi người xin lỗi, vất vả lắm mới trấn an được bà cụ. Hắn quay về phòng, đặt gùi sách xuống đất, A Khinh từ trong gùi nhảy vụt ra ngoài.
14 Hôm sau A Khinh dường như đã hết giận, sau khi rời giường, Thành Bái ôm y đi phơi nắng trong viện, còn giúp y chải lông, hai mắt A Khinh híp lại khá là hưởng thụ, sau khi hoàn tất việc chải lông, y cuộn người lại chờ Thành Bái chơi đùa với mình, mặt trời ngày càng ấm áp, y ngáp một cái liền nằm ngủ trên tấm lót mềm được đặt trên ghế mây.
15 Đường phố kinh thành, đồ ăn ngon thực sự là vô cùng vô cùng nhiều……
Lại có nhiều món gà được chế biến khác nhau…. .
Gà rán bơ, gà lạnh thái lát, gà quay, gà chiên giòn,….
16 “A Khinh vẫn chưa thể biến hóa thành người được?”
Tin tức trong vòng sáng khiến đại trưởng lão cau mày.
“Không phải chứ, theo lý thì sau khi y tỉnh lại, không quá vài ngày thì có thể khôi phục được một ít linh lực.
17 Bầu không khí vốn vui tươi náo nhiệt, bỗng chốc nổi lên một trận gió lạnh như dao cắt.
Nền trời cũng từ màu xanh lam chuyển thành đen kịt, mây mù giăng tứ phía, tro bụi bay ngập trời.
18 Năm năm sau, Thành Bái bị giáng chức thành tri huyện Linh Lăng, hắn dẫn theo mấy người tôi tớ, chuẩn bị hành trang đơn giản rồi rời khỏi kinh thành.
Đang lúc thanh minh, mưa phùn lã lướt, khi xe chạy trên đường phố thì một mùi thơm chưa từng ngửi qua thoảng bay vào trong kiệu, Thành Bái không khỏi nói: “Đây là món gì, thơm quá.
19 Cận Thư kéo nhẹ góc áo, cẩn cẩn dực dực nhìn sắc mặt của Thành Bái: “Chó ở trên nóc nhà là điềm xấu, theo lý thì ở nơi này không thể nhìn thấy chó mực được.
20 Đột nhiên sức ăn của đại nhân tăng lên làm Cận Thư rất lo.
Lượng cơm ăn của Thành Bái cũng không tính lớn, hắn thích những món ăn thanh đạm, còn đối với những món mặn thì cũng không quá để ý.