1
Mụ mụ = mẹ: tiêu đề mình để nguyên còn trong truyện mình để là mẹ nhe =))
Mời vừa từ trường đi ra, di động Từ Trạch Á vang lên, vừa thấy hiện lên “mẹ” liền nhanh chóng bắt máy.
2 Oa, khó trách mẹ nói là cao phú suất, biệt thự này giống như là tòa cung điện thoạt nhìn xa hoa đến cực điểm, xuống xe taxi, Từ Trạch Á mang theo hành lí đơn giản, đứng ở trước cửa biệt thự xa hoa, nhất thời cũng không biết nên đi chào hỏi như thế nào, bởi vì ngay lúc cậu tới thì nhận được điện thoại của mẹ nói là cùng người mới kết hôn – cũng chính là chủ nhân của tòa biệt thự này đi hưởng tuần trăng mật, thật đúng là nhanh chóng a.
3
Sắp xếp chút đồ đạc đơn giản, Từ Trạch Á đi xuống phòng khách.
Bên trong phòng khách bày trí ngăn nắp, không hề nhiễm một hạt bụi, cũng trống rỗng không có ai,
“Tiểu Á thiếu gia, xin đợi một chút, bởi vì lão gia nói phải về cho nên nhà bếp phải làm thêm chút đồ ăn còn phải chờ thêm một lát” Vương Trung đi tới, yêu thương nói với Từ Trạch Á.
4
“Tiểu Á thiếu gia, lão gia đang ở phòng khách chờ cậu
Từ Trạch Á cả kinh, “Chú ấy nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?” Xem ra là vẫn phải đối mặt rồi.
5 “A —- hô —–” Sáng sớm tỉnh lại, Từ Trạch Á duỗi thắt lưng một cái, hít sâu một hơi, lần đầu tiên ngủ một giấc ngon như vậy ngay cả mộng cũng không có, gường lớn mềm mại, gần đi ngủ còn có một câu “Ngủ ngon”.
6
“Tiểu Á, thích cái này sao?
“Này cô, lấy toàn bộ chỗ này cho tôi
“Tiểu Á, cái này cũng rất hợp
“Nhân viên, đóng gói toàn bộ chỗ này chuyển đến — “
“Tiểu Á, con mặc cái này trông thực đẹp mắt
“Này cô, này — này —- này —- còn có tất cả chỗ này đem gói lại
“Tiểu Á, con hiện tại đang dậy thì, mấy thứ này rất cần thiết đó
“Nhân viên, cái này — cài này — cài này —–“
“Tiểu Á, con có mệt hay không?
“Tiểu Á, có lạnh không
“Tiểu Á, có đói bụng không
Trên đường đi, Từ Trạch Á giống như một con búp bê sứ bị Mộ Dung Lăng Phong nắm trong lòng bàn tay như sợ sẽ rơi vỡ, ngậm trong miệng sợ tan ra, ôm vào ngực sợ làm đau.
7 “Baba, này —-” Thiên a, nhà hàng này cũng quá đủ xa hoa đẳng cấp rồi, baba cư nhiên còn muốn ngồi chỗ VIP, toàn bộ mỹ thực ở đây còn thiếu điều gọi hết lên.
8
“Lão gia, thiếu gia, hai người đã về” Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong cùng Từ Trạch Á đi tới, quản gia vội vàng ra đón.
“Lão Vương, bảo vài người đem đồ đạc trong xe mang lên phòng thiếu gia” Dặn dò xong, Mộ Dung Lăng Phong liền lôi kéo Từ Trạch Á đi vào trong biệt thự.
9
“Đây là học sinh mới chuyển đến Mộ Dung Trạch Á” Tiếng thầy giáo vừa dứt, phía dưới liền ầm ầm bàn tán.
“Mộ Dung Trạch Á? Cậu họ Mộ Dung?
“Cái kia ——“
“Cậu với người đàn ông độc thân được mệnh danh đệ nhất hoàng kim Mộ Dung Lăng Phong là quan hệ gì?
“Tớ ——-
“Thiên a, các người là thân thích sao?
“Tớ —–
“Các cậu cùng một chỗ sao?
“Tớ —-“
“Anh ấy có bạn gái sao?
“————-“
“Anh ấy —–“
“————–“
“———–“
Nói đến ngày hôm nay, Từ Trạch Á thật sự không biết nên nói thế nào, hẳn là bởi vì thầy giáo giới thiệu cậu là Mộ Dung Trạch Á, chính là cậu đã từ lúc nào đã sửa họ? Cậu như thế nào lại không biết.
10
“Tiểu Á, Tiểu Á —“
Tiếng người nào đó gọi cậu, thanh âm thật ôn nhu nha.
“Tiểu Á, mau tỉnh lại, ngủ ở chỗ này sẽ cảm lạnh
Từ Trạch Á dụi dụi mắt, cậu nhớ rõ là đang đọc sách, như thế nào lại ngủ mất?
“Tiểu Á trở về phòng ngủ đi
“A —- baba ——“
“Baba đã nghe lão Vương nói, làm sao vậy? Có phải hôm nay ở trường bị bạn học khi dễ không?” Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu vuốt ve tóc Từ Trạch Á quan tâm hỏi
Thà nói là bị khi dễ, còn không bằng nói là bạn học nhiệt tình quá mức làm cậu không chịu nổi.
11
“Tiểu Á, hôm qua ngủ có ngon giấc không?” Mộ Dung Lăng Phong chuyên tâm lái xe, Từ Trạch Á ngồi kế bên ở vị trí phó lái
“Dạ, ngủ rất ngon, kỳ thật để chú lái xe đưa con đi là được rồi” Sáng sớm baba nói đưa cậu đến trường thực ra cậu cũng rất cao hứng, nhưng tưởng tượng nếu để cho đồng học nhìn thấy baba đưa cậu đến trường cũng không biết sẽ như thế nào nữa.
12
Hình như ngày mai là thứ bảy, Từ Trạch Á cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả thực cả tuần nay sống một ngày mà bằng cả một năm a, mỗi ngày đều đối mặt với biết bao lời hỏi thăm không dứt, còn có cả nữ sinh cùng lớp mạnh dạn nhờ cậu gửi thư tình cho baba nữa chứ, trời ạ, đây là chuyện gì vậy? Nhìn đống thư tình dày cộm trong tay, Từ Trạch Á thật khó xử, hay là đưa vậy? Nhưng nếu baba sinh khí thì làm sao bây giờ? Hay là không đưa? Nhưng nếu mấy đồng học kia hỏi thì làm sao?
“Tiểu Á
Từ Trạch Á nghĩ hôm nay Mộ Dung Lăng Phong cũng phải đến khuya mới về cho nên về đến biệt thự là trực tiếp đi thẳng lên lầu.
13 Trong quán bar, đủ mọi màu sắc đèn màu ra sức xoay tròn, trên sân khấu mấy người đẹp đang liều mạng dùng sức vặn vẹo thân thể, mị hoặc đến cực điểm khiến cho rất nhiều con mắt của nam nhân bên dưới xem đến ngây dại, tiếng thét chói tai, tiếng âm nhạc điên cuồng náo động.
14
“Minh Nguyệt, kiếp sau chúng ta gặp lại, nhớ kỹ, anh yêu em
“Không, không cần ——– Hạo ——- đừng rời xa em ———“
“Kiếp này li biệt kiếp sau nhất định sẽ lại gặp lại, Minh Nguyệt, đừng đau lòng —-“
“Em làm sao có thể không đau lòng chứ? Em không cần kiếp sau, em chỉ muốn hiện tại cùng anh một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ —–“
“Minh Nguyệt —–“
“Hạo ——–“
“Ô ô ô ô ——” Xem cảnh ly biệt thê mỹ trong TV, Từ Trạch Á khóc như mưa, trước mặt thả một đống giấy lau, cho dù xem cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng hiện tại không biết vì cái gì lại như thế? Lại giống như nữ sinh bị xúc động rồi.
15
Sáng sớm thứ bảy thật tốt, chẳng những có thể ngủ nướng, mà còn có cả một ngày nhàn nhã, Từ Trạch Á mở mắt ra đã thấy 8h, tối hôm qua cùng baba xem TV nói chuyện phiếm thoáng cái đã 12h, không biết baba đã rời giường chưa?
Kéo rèm cửa ra, Từ Trạch Á nhìn về phía hoa viên tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, đáng tiếc là không nhìn thấy.
16
“Cậu có thể đừng vô sỉ như thế nữa được không?” Mộ Dung Lăng Phong một thân tây trang đi từ trên lầu xuống, đôi mắt càng trắng hướng Hải Minh Vũ nói.
“Vô sỉ? Cậu nói tôi vô sỉ sao?” Hải Minh Vũ như trước bộ dáng cợt nhả, cố ý quan sát vẻ mặt Từ Trạch Á,
“Tiểu Á, baba không phải đã nói với con rồi sao? Gặp phải người này, có thể xem như kẻ thù lại càng có thể coi thường” Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Từ Trạch Á, ánh mắt nhìn Hải Minh Vũ trên mặt là biểu tình không hề chào đón.
17
“A —– thật cao ah —– a a ———-” Từ Trạch Á chơi đến quên trời quên đất
“Da mặt cậu dày quá đấy?” Mộ Dung Lăng Phong nhìn nhìn Hải Minh Vũ bên cạnh nói
“Dày sao?” Hải Minh Vũ cố ý sờ sờ mặt nói “Da mặt tôi ai cũng bảo non mịn bóng loáng như thế nào vào đến mắt cậu lại thành dày, có phải mắt cậu có vấn đề rồi không?
Mộ Dung Lăng Phong tầm mắt nhìn về Từ Trạch Á bên kia đang chơi【 Thang lầu đáng sợ 】, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mười sáu tuổi, lúc được đi chơi thì tính trẻ con mới lộ ra.
18 “Ai ô, đây không phải Mộ Dung tổng tài sao?” Mộ Dung Lăng Phong vừa đưa Từ Trạch Á vào một nhà hàng tên【 Hào môn yến 】đã bị một nam nhân đối diện gọi lại.
19 Quả nhiên cậu không thích hợp dự mấy bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu như thế này, không riêng gì đẳng cấp xa hoa khiến người ta phải tặc lưỡi, đám con gái con trai bên trong thì như mộng huyễn toàn hoàng tử công chúa, ai cũng gọn gàng sáng sủa, giơ tay nhấc chân đều toát lên cái khí thế quý tộc, mà cậu ——- Từ Trạch Á không khỏi cảm thấy có chút tự ti.
20
Mộ Dung Lăng Phong tìm một vòng cũng không thấy Tiểu Á đâu, lại nhìn thấy Phú Hào cầm ly rượu tủm tỉm đi đến chỗ anh.
“Mộ Dung tiên sinh, cám ơn cậu đã nể mặt tới đây” Phú Hào vừa nói vừa cùng Mộ Dung Lăng Phong cụng ly.