1
Edit + Beta: Hwan
*********
“À, sao lâu như vậy rồi trứng rồng này chẳng có tí động tĩnh nào vậy?” Ở tận chân trời, tiểu đồng Thanh Phong ngạc nhiên nói.
2
Edit + Beta: Hwan
*********
Nơi hồ ly tụ tập.
“Mày là đồ hồ ly nhiều màu, mau chút xa đi, chỗ chúng ta không chào đón mày!”
“Đúng vậy, nhìn cặp mắt màu xanh của mày kia, thật đáng ghét!”
“Yêu quái! Tạp chủng! Nhanh cút đi!”
“Thật đúng không biết là ai sinh ra? Lại sinh ra thứ bỏ đi như thế!”
…
Một đám hồ ly nhiều màu lẫn lộn vây bắt một tiểu hồ ly lông trắng mà la hét.
3
Edit + Beta: Hwan
**********************
Tiểu hồ ly cố hết sức ôm long trứng bò ra cái động lõm kia, cả người đau xót làm cho nó ghé vào tảng đá lớn ầm bầm tức tức.
4
Edit + Beta: Hwan
*****************
Mệt nhọc không chịu nổi làm tiểu hồ ly ngủ thẳng đến lúc hoàng hôn mới tỉnh lại, trên người lông mao ẩm ướt cũng bị gió thổi khô.
5
Edit: Hwan
Beta: Hwan [Kha,cám ơn một số chỗ nha)]
*****************
Ngày thứ hai, tiểu hồ ly vừa tỉnh lại, cảm thấy toàn thân thư sướng, ngay cả đau xót trên người cũng tựa hồ không còn đau đớn nữa.
6
Tiểu hồ ly cao hứng trở về động, khi chứng kiến điểu sào trống rỗng, cả người cũng ngây dại.
Trong nháy mắt, nó tựa như đột nhiên bị sét đánh trúng, hoàn toàn không di chuyển, miệng nó có chút mở ra, tấm lụa rơi xuống đất cũng không hay biết.
7
Edit + beta: Hwan
****************
Sắc trời dần tối, trong sơn động một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên trong một góc mà không ai nhìn thấy, một hòn đá lay động, tiếp theo lăn đến bên chỗ tiểu hồ ly không biết là đang ngủ thiếp đi hay là hôn mê nữa, hòn đá lăn đến bên người tiểu hồ ly thì ngừng lại.
8
Edit + Beta: Hwan
*******************
Vừa tỉnh lại, tiểu hồ ly cảm thấy cả người thư sướng, ngay cả những đau xót trên người cũng không còn đau đớn nữa rồi, nó trăm ngàn khó giải, hôm qua nó mệt nhọc như vậy, huống chi trên người tăng không ít vết thương, như thế nào ngủ một giấc tỉnh lại thì thấy thoải mái?
Tiểu hồ ly giật giật thân thể, đột nhiên cảm thấy dưới bụng không thoải mái lắm, nó cúi đầu nhìn, giật nảy mình – vật này là gì hả? Trắng không trắng đen không đen, đương nhiên nó không nhận ra đây là Tiểu Bạch.
9
Có Tiểu Bạch làm bạn, cuộc sống của tiểu hồ ly khoái trá vô cùng, chuyện nó thích nhất là đem Tiểu Bạch ra ngoài phơi nắng, đôi khi nhìn thấy bông hoa xinh đẹp, tiểu hồ ly còn không quên đem cho bạn của mình, xem, tiểu hồ ly hữu tình có nghĩa kìa!
Đáng tiếc cuộc sống an nhàn luôn ngắn ngủi, hôm nay tiểu hồ ly theo lệ đem long đản mang ra ngoài phơi nắng, sau đó nằm ở một bên cùng Tiểu Bạch.
10
Edit + Beta: Hwan
Cám ơn Kha đã trợ giúp
*****************
Tiểu hồ ly cảm thấy nó như lâm vào một giấc mộng, nó mộng thấy mình bị đám hỗn tạp sắc hồ ly kia muốn cướp Tiểu Bạch của mình, chính mình liều chết bảo vệ Tiểu Bạch, kết quả bị đám hỗn tạp sắc cắn cả người đầy vết thương, sau lại xảy ra một chuyện quái dị, nó cư nhiên mộng thấy Tiểu Bạch biến thành một con rắn vàng…
Rắn vàng? Vừa nghĩ điều này, tiểu hồ ly giật mình, đột nhiên mở mắt, nhảy dựng lên —
“Ngươi làm gì? Ngươi tử hồ ly này!” Ngủ ở trên người tiểu hồ ly tiểu long không kịp định thần bị tiểu hồ ly nhảy dựng hất văng ra ngoài, vì cấp tiểu hồ ly trị thương mà thể lực hao hết tiểu long đảo mắt trắng, không nhịn được hữu khí vô lực mà mắng.
11
Edit + Beta: Hwan
p/s: phần chữ nâu nâu là do ta chêm vô, không phải của tác giả
***************************
Tiểu long bị đói tỉnh, hắn đang ngủ, đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, rất đói bụng, đói đến cả người vô lực, hai mắt phát hoa, loại cảm giác này thật là khó chịu!
Lúc hắn còn ở trong long đản, bởi vì trong long đản có một nơi cung cấp chất dinh dưỡng, nhưng từ lúc phá xác cho tới giờ hắn cái gì cũng chưa có ăn qua, hơn nữa vì cứu tiểu hồ ly hắn mất không ít tinh lực, cho nên lúc này hắn đói đến thiên hôn địa ám.
12
Edit + Beta: Hwan
*************
Dựa theo trí nhớ, tiểu hồ ly đi tới thôn trang lần trước, từng có kinh nghiệm bị người rượt đuổi, nên lần này nó đặc biệt cẩn thận, nó cẩn thận tránh con người, loanh quanh trong nhà mà tìm sữa.
13
Edit + beta: Hwan
***********************
Khi tiểu hồ ly trở lại sơn động, tiểu long do quá đói đã lâm vào tình trạng nửa hôn mê.
Tiểu hồ ly vội vàng đem chén cháo đặt ở bên tổ, ôm lấy tiểu long, đem chén cháo đưa tới bên miệng hắn.
14
Edit + beta: Hwan
************
Cơ thể yếu ớt của tiểu long chỉ có thể ăn các loại cháo, thực vật có sữa(???), tiểu hồ ly chỉ có thể đến nơi loài người sinh sống để tìm, nó sợ đám hồ ly nhiều màu sắc kia đến làm hỏng, do lo lắng tiểu long ở trong sơn động một mình, cho nên mang theo tiểu long bên người.
15
Edit + beta: Hwan
**************
Sau khi rời khỏi nhà tiểu hài tử, tiểu hồ ly hỏi tiểu long: “Sao vừa nãy ngươi lắc đầu? Ngày mai ngươi không ăn cái gì sao?”
Tiểu long bò lên trên vai nó, “Không được, ta muốn ăn chỉ là do tinh lực bị hao tổn quá nhiều, tĩnh dưỡng hai ngày rồi sẽ không sao.
16
Edit + Beta: Hwan
**********
Tiểu long vẫn còn ở thời kì ấu nhi, bởi vậy nên thích ngủ, bình thường hắn đều ngủ đến khi mặt trời mọc lên cao ba sào mới chịu dậy, hôm nay trời còn chưa sáng, tiểu long đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nói chung bên tai hình như có vật gì kêu ong ong, làm cho hắn không yên lòng.
17
Edit + Beta: Thiên Nam Tinh
*********
Nhìn thấy đây không giống như người, tiểu hồ ly lập tức choáng váng, hồn phách bị câu đi một nửa, còn lại một nửa bảo trì lý trí, lúng túng hỏi: “Ngươi là tiểu long?”
“Nếu không ngươi nghĩ là ai?”
“Nghĩ không ra ngươi dễ nhìn như thế?”Tiểu hồ ly có chút si mê nói.
18
Edit + beta: Hwan
*********
Tiểu hồ ly ôm lấy thắt lưng tiểu long, nằm trong lòng hắn không muốn đứng dậy.
Tiểu long vuốt ve tóc nó, thấp giọng nói: “Không phải em còn chưa ăn cá xong sao?”
“Đúng!”Tiểu hồ ly lúc này mới nhớ tới con cá bị nó vứt bỏ ở một bên, trách không được cảm thấy đói.
19
Edit + beta: Hwan
p/s: Bắt đầu từ chương này, hai đứa nó bắt đầu dùng tên =))) đặt từ lâu rồi mà giờ mới dùng mới, chuẩn bị sắp tới đoạn đường manh chết của em thụ rồi =)))
****************
Từ sau ngày tiểu hồ ly ăn con cá kia, tiểu long không hề cho nó sắc mặt hòa nhã.
20
Edit + Beta: Hwan
*********
“Nếu ta không xuất hiện kịp thời, chắc ngươi rớt xuống không đứng dậy được? Ngươi a, cẩn thận thân mình chứ!” Lưu Vân có chút trách cứ nói.