61
Edit + Beta: Hwan
**********
Lưu Vân chạy đến bên người Hàn Yên, vươn tay sờ đầu nó, hỏi: “Đầu của em còn đau không?”
Hàn Yên lắc đầu, “Vô duyên vô cớ sao đầu của em đau?”
“Lúc ở điện Diêm Vương ta dùng lôi điện, không phải em bị đau đầu sao?”
Hàn Yên hơi hơi run sợ một chút, cũng hiểu được có chút kỳ quái, “Nhưng mà bây giờ em không đau a.
62
Edit + Beta: Hwan
*********
“Đồ con rắn thối, nhanh buông tay theo ta về nhà!” Đường Diệc Phong tức giận nói.
Nam Cung Vân không rên một tiếng cứ dùng sức ôm cây cột, đem lời hắn nói như gió thoảng bên tai, không để ý tới hắn.
63
Edit + Beta: Hwan
*********
Hàn Yên cùng Lưu Vân hai mặt nhìn nhau mà nhìn Nam Cung Vân khóc đến thê lương, không rõ vì cái gì mà y lại khóc.
64
Edit + Beta: Hwan
**********
Từ sau khi tiểu xà Nam Cung Vân này ở phủ Vân Yên, Lưu Vân phát hiện mình bị Hàn Yên bỏ rơi, tiểu hồ ly của hắn có bằng hữu mới nên quên cả người yêu này, cả ngày chỉ lo cùng tiểu xà đáng giận kia chơi đùa, một chút cũng không để ý đến vẻ mặt đố phu của hắn, oán khí tận trời.
65
Edit + Beta: Hwan
**********
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân nhảy xuống nóc nhà sau đó biến trở về hình người, đi thẳng đến tiền viện.
Hàn Yên vừa nhìn thấy đàn cá bơi qua bơi lại trong dòng suối nhỏ, thì có một loại hưng phấn khó hiểu, cảm giác rất giống mèo thấy chuột, rất muốn hung hăng mà chà đạp đàn cá này.
66
Edit + Beta: Hwan
**********
Nam Cung Vân yếu ớt mà ngồi ở trên ghế, dán gương mặt lên trên bàn lạnh băng, hai tay đặt ở trên bàn.
“Ngươi như thế nào rồi?” Hàn Yên chọt chọt y, quan tâm hỏi.
67
Edit + Beta: Hwan
**********
Thật vất vả đợi tối buổi tối, Hàn Yên thừa dịp Lưu Vân đi tắm, để lại một tờ giấy rồi cùng Nam Cung Vân lén chuồn ra phủ Vân Yên.
68
Edit + Beta: Hwan
**********
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân tại trong đại sảnh chuyển tới chuyển lui, vây quanh cái bàn mà chạy, luống cuống tay chân mà tránh né hoa nương, hết sức chật vật.
69
Edit + Beta: Hwan
**********
Đường Diệc Phong ôm lấy hắn, trực tiếp mắng: “Ngươi dám đến thanh lâu! Xem ta trở về có lột da ngươi không!”
Miệng hắn dù mắng kịch liệt, nhưng mà dưới tay lại rất ôn nhu, đem Nam Cung Vân ôm chặt.
70
Edit + Beta: Hwan
**********
Rời khỏi Điệp Lâu, Lưu Vân ôm Hàn Yên bay trở về phủ Vân Yên.
Gió thổi qua, quần áo của Hàn Yên bị rách nát làm cho nó cảm thấy lạnh lẽo, nó không tự giác mà rùng mình một cái.
71
Edit + Beta: Hwan
***********
Đã hai ngày Lưu Vân không để ý tới nó rồi.
Lúc mới bắt đầu, Hàn Yên còn không ý thức Lưu Vân tức giận với nó, còn tưởng rằng hắn có cái gì không vui, nhưng là mỗi khi hỏi hắn có cái gì không vui khi, sắc mặt Lưu Vân càng thối, hung hăng mà trừng mắt nhìn nó, tung một câu: “Tự mà hỏi bản thân!”
Hỏi mấy lần, nó mới biết được Lưu Vân tức giận về việc mình cùng Nam Cung Vân chạy đi thanh lâu, nghĩ tới Tiêu Phàm nói đi thanh lâu sẽ làm người yêu tức giận, mặc dù nói mình là vì giúp Nam Cung Vân, nhưng mình lại không nói với Lưu Vân một tiếng mà đã đi, như thế nào cũng là mình không đúng.
72
Edit + Beta: Hwan
***********
Nửa tháng mặc dù ngắn, nhưng đối với người của điện Diêm Vương mà nói, nửa tháng này dường như cả đời dài dằng dặc, nhờ Diêm Vương ban tặng, Huyền Tinh bọn họ phải đối mặt với ánh mắt mờ ám của bọn quỷ hồn, hết lần này tới lần khác còn phải giả bộ bất vi sở động, thật sự là khó chịu.
73
Edit + Beta: Hwan
***********
Buổi sáng ngày hôm đó, sau khi Lưu Vân tỉnh ngủ, phát hiện Hàn Yên người đáng lẽ ra lúc hắn tỉnh dậy đã không thấy đâu bây giờ lại ghé vào bên người hắn ngủ rất say, hắn không khỏi ngạc nhiên, người này bình thường giờ này trên giường đều đã tỉnh, hôm nay như thế nào lại ngủ say như vậy? Sẽ không phải bị bệnh rồi đi?
Lưu Vân lo lắng sờ trán Hàn Yên, sau đó cầm lấy tay nó xem mạch.
74
Edit + Beta: Hwan
**********
Nhìn dòng chữ trên vách đá chậm rãi biến mất, Huyền Tinh bọn họ đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc ròng, rốt cục, rốt cục không nhìn thấy nữa!
Diêm Vương nhìn bọn họ giống như nhận được đại xá, không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hừ! Cũng bị nhiều người nhìn qua rồi, xóa đi rồi thì sao? Lại không thể nào xóa trí nhớ người ta.
75
Edit + Beta: Hwan
************
“Các ngươi đã về rồi?”
Vẫn ngồi ở trong đại sảnh chờ Hàn Yên bọn họ trở về, Nam Cung Vân vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức mừng khấp khởi mà ra đón.
76
Edit + Beta: Hwan
**********
Nam Cung Vân đi rồi, Hàn Yên không có bạn cùng nó làm những chuyện nó thích — lên nóc nhà phơi nắng, nó liền lôi kéo Lưu Vân bồi nó phơi nắng.
77
Edit + Beta: Hwan
**********
Hàn Yên buông tay ra, nhìn thoáng qua thiếu niên trên giường, “Hồn phách không có ở đây?”
Lưu Vân gật đầu.
78
Edit + Beta: Hwan
*********
Hàn Yên cùng Lưu Vân đứng ở bên ngoài thật lâu, cũng không thấy Thượng Quan Yên đi ra, nó có chút nóng lòng, thỉnh thoảng gãi đầu cau mày.
79
Edit + Beta: Hwan
**********
Thượng Quan Yên đang thất thần, đột nhiên thấy tay như bị ai cầm, hắn theo tiềm thức mà cúi đầu nhìn, chống ai đôi mắt mừng rỡ như điên.
80
Edit + Beta: Hwan
*************
“Vậy chúng ta đi tìm hắn. ” Hàn Yên cao hứng nói, “Ta nghĩ hắn sẽ hỗ trợ. ”
Lưu Vân không một chút nào muốn gặp Phật Tổ lưu manh kia, ta biết hắn sẽ vì Hàn Yên mà giúp Thượng Quan Yên, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 38