1 Hắn mở to hai mắt, trước mắt hắn là một mảng tối đen kịt.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hắn vẫn nhớ rõ mình đang đứng bên đường chờ đèn xanh, đột nhiên phía sau vô tình bị đẩy nhẹ, kết quả là hắn lỡ chân bước xuống đường.
2 Phảng phất một khoảng thời gian dài đã trôi qua, hắn mông lung tỉnh lại.
Trời ạ! Toàn thân hắn đau nhức như bị kim châm, bên hữu như bị hỏa thiêu thật khó chịu, nhất là đầu, hình như muốn nứt ra rồi.
3 Ngồi trong cái kiệu vẫn không ngừng lắc lư, Tô Thiếu Vân vừa chăm chú nhìn ngắm chiếc vòng trong suốt khắc hình phượng hoàng thật tinh xảo trên tay, vừa trầm tư suy nghĩ.
4 Đi theo Hàn Việt Phong ra đến cửa cung, Tô Thiếu Vân không kiềm lòng nổi cười rộ lên.
“Có cái gì buồn cười sao?” – Hàn Việt Phong quay đầu mạc danh kì diệu hỏi.
5 Buổi trưa, nắng gắt như đổ lửa.
Ngồi tại bàn ăn, Hàn Việt Phong nhìn bàn cơm nước phong phú, nhưng lại không nhìn thấy người mà hắn muốn nhìn, quay lại hỏi Hàn Nhật: “Hôm nay, Thiếu Vân đi đâu rồi?”
Hàn Nhật lắc đầu: “Tiểu nhân không biết”
“Như vậy a” – Hàn Việt Phong lại quay sang hỏi Hàn Đức: “Ngươi biết không?”
“Thưa chủ từ, ngày hôm nay không thấy Tô công tử ra khỏi đại môn” – Hàn Đức đáp
“Vậy thì thật kì quái, bình thường hắn và ta cùng nhau ăn cơm.
6 Địa phương bí mật, người thần bí.
Hàn Hi vừa nghe Hàn Phàm Lâm báo cáo, vừa thong thả bước đi
Chờ Hàn Phàm Lâm báo cáo hoàn tất, Hàn Hi trầm ngâm nói: “Nhìn không ra…Nhị đệ ngày thường trầm mê thanh sắc , nguyên lai hắn cũng có hoạt động ngầm…”
“Đúng vậy, hắn đã an bài người bên cạnh Đại hoàng tử”
“Hanh!” – Hàn Hi hừ một tiếng: “Cũng chẳng sao.
7 “Báo cáo Chiếu tướng! Hàn quốc phái Tam hoàng tử Hàn Việt Phong lĩnh ngũ vạn binh trấn thủ Lữ Điều, hiện tại quân đội đã tiến nhập Lữ đô thành nội”
“Đã biết, lui xuống đi” – Hạ Chiếu tướng Hạ Thừa nghe xong cũng không ngẩng đầu, ra lệnh
Chờ người lui xuống, Hạ Thừa mới ngẩng lên
“Hàn Việt Phong?” – Hắn nói nhỏ
Bên cạnh hắn, Hạ Thượng Hoa nói: “Người này rất khó đối phó, chưa từng thất bại.
8 Sau trận chiến ở sườn núi Phụng An, uy danh Hàn Việt Phong lại nâng lên một bước, kỳ danh chấn nhiếp các quốc gia khác.
Ngày hôm đó, Hàn Việt Phong triệu tập tướng lĩnh để xử lý công việc sau trận chiến.
9 “Đây là sự thực, ngươi chính là Thái tử Đường quốc” – Đường Phi Phàm bi thương nói: “Sau đó chúng ta biết được ngươi trở thành Tam hoàng tử Hàn quốc, nhưng lại không được người thương yêu.
10 Cùng địa phương ấy, cùng người ấy…
“Ngươi nói Nhị đệ đã đi gặp Tam đệ?” – Hàn Hi có chút bất an hỏi
“Vâng, Nhị hoàng tử đã đi vào buổi chiều hôm qua” – Hàn Phàm Lâm đáp
“Ngươi biết bọn họ đã nói gì không?”
“A?” – Hàn Phàm Lâm cúi đầu: “Hôm đó Nhị hoàng tử chỉ ra ngoài một mình, không mang bất cứ kẻ nào theo nên thuộc hạ cũng không biết bọn họ đã nói những gì, nhưng chắc cũng là về chuyện lập Thái tử mà thôi”
“Hanh!” – Hàn Hi hừ một tiếng: “Không cần phải nói cũng biết, Nhị đệ muốn lợi dụng uy danh của Tam đệ đối với chúng tướng quân để có sự ủng hộ lớn hơn”
“Tam hoàng tử đối với chúng tướng quân ảnh hưởng quả thật rất lớn, nếu như hắn thật sự đáp ứng giúp Nhị hoàng tử, như vậy chủ tử muốn lấy ngôi vị Thái tử sẽ khó khăn hơn” – Hàn Phàm Lâm lo lắng
“Đây quả là vấn đề lớn” – Hàn Hi chau mày: “Ta cũng phải dò hỏi ý Tam đệ, xem hắn sẽ giúp ai?”
“Nếu Tam hoàng tử có ý định giúp Nhị hoàng tử, vậy chủ tử định làm thế nào?”
“Nếu như vậy, chúng ta có thể tiên phát chế nhân” – Hàn Hi giọng nói lãnh khốc
“Thế nhưng, Tam hoàng tử không phải là kẻ dễ đối phó”
“Hiện tại…khoan nói những điều này, chờ ta thăm dò ý kiến Tam đệ sau đó sẽ quyết định”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy”
Lưu Vân Trai
“Ngươi nói…Hàn Hi khi nào sẽ đến tìm ta?” – Hàn Việt Phong một bên ngồi nghe Tô Thiếu Vân đánh đàn, một bên hỏi
“Hàn Hi không phải là người phi thường lãnh tĩnh, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ đến tìm ngươi” – Tô Thiếu Vân không nhanh không chậm trả lời
“Vậy cũng coi như xong, dù sao ta cũng không lo chuyện ấy, mà ta lo về việc sứ giả Triệu quốc đến chơi”
“Sao lại lo?”
“Bởi vì hôm nay khi lâm triều, ta nghe Hàn Đằng có ý định cùng Triệu quốc liên minh.
11 Trở lại trạm dịch, Tô Thiếu Vân hỏi Hàn Việt Phong: “Hôm nay gặp Triệu Tổ Bình, ngươi có cảm giác gì?”
“Nếu đem ra so sánh, ta thấy Hàn Đằng có khí thế quân chủ, Triệu Tổ Bình tương đối bình thường, về phần Triệu Vu Tân và Triệu Kiệt Nhâm tuy có chí lớn, nhưng lại không có quyết đoán.
12 Không có binh quyền, Triệu Duy Tân chỉ có thể bất vi sở động, mà Triệu vương, đương nhiên là lập Triệu Duy Chi làm Thái tử, sau đó phân phó Triệu Duy Chi phụ trách việc liên minh lưỡng quốc.
13 Tô Thiếu Vân trụ lại Duy vương phủ đã qua một tháng, một tháng qua Triệu Duy Chi luôn chờ đợi hắn, cũng không hạn chế hành động của hắn. Thỉnh thoảng, những lúc Tô Thiếu Vân đánh đàn, hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi một bên thưởng thức tiếng nhạc mê say lòng người kia.
14 Đêm lạnh buốt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Thiếu Vân phát hiện mình đang lạc vào trong một vùng sơn lâm như tranh vẽ. Dõi mắt nhìn về nơi xa, nơi đó xuất hiện một căn nhà tranh bằng trúc, bên cạnh là một đạo thác nước từ trên trời giáng xuống, lấp lánh như châu như ngọc, quang mang ngân sắc.
15 Hàn Việt Phong cùng bọn Hàn Nhật đã an toàn trở về Hàn quốc. Vì việc liên minh thất bại, Hàn Đằng vô cùng bực tức và không ngừng trách móc Hàn Việt Phong.
16 Hàn Nhật, Hàn Nguyệt hoàn toàn không hiểu, vì sao Hàn Việt Phong trăm phương nghìn kế đoạt đế vị? Dù sao hắn từ trước tới nay đều coi nhẹ ngôi vị hoàng đế này, cả hai lại không nhớ rằng việc Hàn Việt Phong làm tất nhiên trong lòng hắn đã có dự định.
17 Mười ngày sau, đại pháo và thuyền sa mạc rốt cục cũng hoàn thành. Tô Thiếu Vân tự mình thử một chút uy lực của đại pháo. Tầm bắn khoảng năm mươi mét, tạm được, cũng không còn thời gian để chỉnh sửa, Tô Thiếu Vân phân phó một tên binh lính đang đứng đờ ra bên cạnh, xếp đại pháo lên thuyền sa mạc, chuẩn bị xuất phát.
18 Vừa mở mắt, Tô Thiếu Vân nhìn thấy Hàn Việt Phong đang si ngốc nhìn hắn, tâm trạng không khỏi cảm thấy kì quái: ”Ngươi thế nào lại nhìn ta như vậy?”
Hàn Việt Phong phục hồi tinh thần, thản nhiên trả lời: “Bởi vì ngươi thật đẹp!”
Tô Thiếu Vân giật mình, buồn cười nhìn Hàn Việt Phong: “Ta thế nào lại đẹp?”
Bị dáng vẻ tươi cười của Tô Thiếu Vân mê hoặc tâm thần, trong lòng Hàn Việt Phong thầm nói: Đó là vì ngươi không biết mặt nạ của ngươi đã bị ta gỡ xuống, mà ngươi cũng không biết rằng trong mắt ta ngươi luôn là người đẹp nhất.
19 Xuân đi thu đến, trong chớp mắt, một năm cứ như vậy lại trôi qua. Trong một năm này, Thụy Phong quốc đã từ từ ổn định xuống, người dân lưỡng quốc cũng dần nhận thức mình trở thành con dân cùng một nước.
20 Giữa lúc Tô Thiếu Vân quan sát nữ tử nhỏ nhắn yêu kiều ấy, nàng bỗng quay lại, chống lại ánh mắt của Tô Thiếu Vân, lúc này Tô Thiếu Vân mới phát hiện nàng có một đôi con ngươi lục sắc, hắn không khỏi hơi kinh ngạc.