41 Tang Vũ lại chẳng mảy may biết suy nghĩ của Ôn Thanh Lan, vẫn lải nhải nói tình hình trong phong, Ôn Thanh Lan nghe ù ù cả tai.
Hắn thân là phong chủ Tĩnh Bình Phong, còn chưa có người nào dám ở bên tai hắn nói nhiều như vậy, mà nghe thế này, thật ra nghe nhiều hơn so với trước đây.
42 Tang Vũ một đường điên cuồng gào to, kinh động toàn bộ Vô Vi Đạo Tông, chưởng môn Khuất Minh Dương tới ngay lập tức, khi thấy tình cảnh của Thái Uyên Phong, nhất thời sắc mặt u ám, toàn tông giới nghiêm.
43 Tiêu Cảnh trong phòng không khỏi tâm thần chấn động, không ngờ nghe được bí mật ngày xưa của sư tôn, lập tức cẩn thận che giấu khí tức, yên lặng nghe tiếp.
44 Từ lúc Minh Ngọc phong chủ chết, Vô Vi Đạo Tông luôn quanh quẩn bóng ma ma tu lẻn vào, cho tới bây giờ lại chết một phong chủ nữa, hai vị đệ tử đích truyền nổi bật vô song, một bị bắt một chạy trốn, thời thế có thể nói là thay đổi thất thường.
45 Thẩm Phong Thanh vốn nghĩ trông thấy hung thủ phải chất vấn đối phương như thế nào, nhưng càng theo Ôn Thanh Lan đi về phía trước, trong lòng y càng kinh hãi, cuối cùng không tự chủ dừng bước: “Ôn sư thúc, ngài….
46 “Lại đây. ” Thấy Tiêu Cảnh còn cách mình một đoạn, Ôn Thanh Lan lập tức nhăn mày vẫy tay.
Tiêu Cảnh có chút sửng sốt, không biết sư tôn trạng thái kiệt sức sau một trận đại chiến vẫy tay với mình là có ý gì, nhưng y vẫn nghe lời mà đi qua.
47 Nhạc Uyên, được rồi!” Vẻ mặt Ôn Thanh Lan nguyên bản coi như ôn hòa trong nháy mắt âm trầm hẳn, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn đối phương: “Hôm nay là ngày vui của bản tọa, bản tọa sẽ tha tội chống đối mạo phạm của ngươi, ngươi đi đi, bản tọa không muốn nghe những chuyện cũ năm xưa này nữa.
48 Khuất Minh Dương cũng coi như là thiên tư hơn người, gã lật xem điển tịch Đạo Tông tìm được một cấm thuật, có thể kéo dài sinh mệnh tàn tạ của mình.
Chỉ là thuật này thi hành càng lâu, tâm ma và chấp niệm cũng càng sâu, cứ thế sau cùng trở thành người không ra người ma không ra ma.
49 Trong hoảng hốt, bên tai nghe tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống:
“Tích___
《 Chí Thần Truyện 》 vai chính Tiêu Cảnh hắc hóa, giá trị hắc hóa 70%, độ hảo cảm 70%, độ thân mật….
50 Cứ như vậy trong nháy mắt, Ôn Thanh Lan ảo giác Tiêu Cảnh khóc, nhưng lập tức hắn lại cười châm biếm.
Tiêu Cảnh có thể làm ra việc khinh sư phạm thượng như thế, thản nhiên cho hắn một ly trà độc, đoạt quyền thế Đạo Tông, cầm tù hắn dưới mặt đất, như thế nào sẽ vì xúc động mà khóc, cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
51 Lúc này Ôn Thanh Lan dường như hóa thành một bãi nước xuân.
Hắn không biết A Lữ rốt cuộc ngộ ra bản năng gì của loài yêu, nhưng hắn biết mình hoàn toàn không có cách nào chống lại ngọn lửa tình hừng hực.
52 Quán rượu nhỏ đang vui cười đàm luận lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa, xem thử rốt cuộc là tên lỗ mãng nào.
Chỉ thấy ba gã nam tử tướng mạo khác nhau đạp hỏng đại môn, đi vào trong quán rượu nhỏ.
53 Cái ý niệm này của Ôn Thanh Lan chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt, hắn dời lực chú ý đặt ở trên đại môn.
Lời nói của Nguyệt Linh Nhi làm cho hắn hứng thú, Bái Nguyệt Giáo này chẳng biết ở đâu ra, thế nhưng tạo ra công pháp cổ quái, quả thực có thể nói là chưa từng nghe thấy.
54 “Công Tây Tuấn Vũ. ”
Ôn Thanh Lan nhàn nhạt phun ra tên họ của đối phương.
Bé trai đầu tiên là có chút không kịp phản ứng trợn to hai mắt, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó nở nụ cười ngọt ngào: “Ôn ca ca còn nhớ Tiểu Vũ à, Tiểu Vũ cũng sắp quên tên mình rồi.
55 “Kẻ nào ăn nói bừa bãi ngông cuồng, dám mượn danh nghĩa phường chủ nói chúng ta, muốn chết phải không?” Người vây bắt Ôn Thanh Lan lập tức biến sắc, lạnh lùng mắng.
56 Tịch Dung không để ý tới bội kiếm của mình, cậu nắm chặt cổ tay Ôn Thanh Lan, thân thiết hỏi: “Ôn huynh đệ, huynh không sao chứ. ” Cậu oán hận trừng mắt theo hướng Tiêu Cảnh rời đi: “Tiêu Cảnh này, thật sự là đáng ghét.
57 Cuối cùng, bốn người vẫn lên thuyền của Tiêu Cảnh.
Lên thuyền, lúc này mới phát hiện nó không phải một cái ô bồng thuyền bình thường, mà là một pháp bảo cao cấp, nhìn có vẻ như là Tiêu Cảnh cố ý chuẩn bị.
58 Nguyệt Linh Nhi mặt mày trắng bệch, căm tức trách mắng đối phương: “Ngươi…. . Ngươi nói bậy, ngươi đảo lộn thị phi châm ngòi ly gián, ta sẽ không tin ngươi.
59 Lúc Tịch Dung vội vã tiến vào, phát hiện không khí giữa hai người trong phòng có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
Nguyệt Linh Nhi miễn cưỡng cười nói: “Tịch đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Được Nguyệt Linh Nhi hỏi lại, Tịch Dung mới nhớ tới điều gì tự vỗ đầu một cái, cậu vội vàng đi kéo Nguyệt Linh Nhi và Ôn Thanh Lan: “Đi nhanh đi, bên ngoài người của Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn sắp xông vào rồi, không phải nói Tiêu đạo tôn giam giữ muội ư, ầm ĩ rắc rối lắm, lát nữa thế nào cũng đánh nhau, ta thấy bọn họ không một ai là người tốt cả, chúng ta còn không bằng nhân lúc hỗn loạn đi nhanh đi, đến chỗ sư tôn ta lánh nạn.
60 Thái độ phách lối chọc cho Quy Nhất Môn và Linh Lung Phường trợn trừng mắt.
Trong đó có người mắng: “Ôn Thanh Lan, việc làm này của ngươi cùng với tà ma ngoại đạo có gì khác nhau đâu, dù tu vi cao thâm thì sao chứ, vị trí chính đạo đệ nhất tông tới tay ngươi, e rằng cũng phải đi xuống.
Thể loại: Nữ Phụ, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17