1 Mộ Dung Hi đầu óc nặng trịch, mơ mơ màng màng muốn mở mắt ra nhưng lại không thể cử động nổi hàng mi. Hắn nghe được có những âm thanh kỳ lạ đang phát sinh trên thân mình.
2 Mộ Dung Hi muốn cầu lão thiên gia bảo hộ hắn, nhưng mà lão thiên gia lại ở quá xa, hiện tại chỉ có thể để hắn tự sinh tự diệt trong vòng tay Khương Lãng.
3 Mộ Dung Hi tỉnh dậy thì đã bị bịt kín mắt. So với những lần đầu tiên, lần này hắn không còn cảm thấy sợ hãi quá nhiều. Khương Lãng ôm hắn từ phía sau, chậm rãi tháo dần y phục của hắn.
4 Khương Lãng nằm ngã ra giường, một tay với đầu của Mộ Dung Hi hôn đắm đuối. Mộ Dung Hi đang trần trụi ngồi trên người y với dải bịt mắt. Khương Lãng vẫn nhiều hơn Mộ Dung Hi một lớp y phục mỏng, nhưng do Mộ Dung Hi từng xuất ra trong tư thế này nên lớp y phục đã bị nhiễm bẩn dịch thể, từng mảnh nhăn nhúm có chút dính sát vào nhau.
5 “Hi nhi, đến đây. ” Khương Lãng dịu dàng gọi. Mộ Dung Hi nhích tới trên thân y, cả khuôn mặt thẹn thùng. Y chạm tay vào môi hắn, đem môi hắn ngấu nghiến một lát rồi ly khai: “Hảo ngọt a! Hi nhi của chúng ta ăn ngày càng ngon.
6 Khương Lãng giơ hai tay sang ngang để Mộ Dung Hi giúp y cởi y phục. Mộ Dung Hi lúc còn ở hầu phủ chỉ toàn được người ta phục vụ, lần đầu mới phục vụ lại người khác, khó tránh có chút vụng về.
7 “Thủ dâm cho ta xem. ”
Mộ Dung Hi choáng váng khi nghe Khương Lãng ra lệnh cho hắn. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa từng thử qua loại chuyện ấy.
8 Khương Lãng đặt quân đen xuống bàn cờ, hành động dứt khoát, khí thế khuynh đảo. Mộ Dung Nghi ngồi đối diện bên kia bàn cờ, cười nhạt thả những viên cờ trắng trong tay xuống.
9 Trời tối, Mộ Dung Hi phân vân đến trước nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, nhìn thấy thị vệ đứng canh gác thành hai hàng thẳng tắp, trong lòng thập phần kiêng dè.
10 Thánh thượng di giá về lại hoàng cung. Một lần nữa, cả Mộ Dung hầu phủ nhốn nháo đưa tiễn ra tận cổng. Mộ Dung Hầu gia mặt mày tối sầm nhìn Mộ Dung Hi, nhưng Mộ Dung Hi chẳng có tâm tư nào nhìn lại.