1 CHƯƠNG 1
Một vầng trăng tròn vắt trên cành cây giữa bầu trời, tỏa ra ánh sáng bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tuyệt, chiếu sáng cây cối cả sân, bóng giả sơn lay động, có hơi quỷ dị.
2 CHƯƠNG 2
Sau khi đại tổng quản rời khỏi đây, trong phòng không có người nào nói, im ắng như có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người. Hàn Vương ánh mắt âm lãnh đảo qua ba người, tựa như trên bàn cơm xem xem ăn món nào trước.
3 CHƯƠNG 3
Tình hình trong nội thất thoạt nhìn cũng không thê thảm giống như nghe được ở bên ngoài. Trên chiếc giường lớn hoa lệ hơi lộ vẻ hỗn độn, thân thể nhỏ bé của Vương Thọ vô lực nằm ở trên giường, một bãi máu tươi ở giữa hai chân nhìn thấy mà ghê người.
4 CHƯƠNG 4
Khi tỉnh lại, Đường Tống phát hiện mình đã về căn phòng nhỏ cho hạ nhân ở. Đường Tống cũng không rõ mình rốt cuộc là hôn mê bao lâu, thân thể chịu đủ tàn phá bủn rủn vô lực, sau huyệt lại đau như thiêu như đốt, vừa động vào lại giống như bị xé rách vậy.
5 CHƯƠNG 5
Đường Tống một bên dùng chổi lông gà phủi giá sách vốn chả có tro bụi, một bên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm sách được để trên giá.
Đến Lan Thương các công tác đã gần năm ngày, Đường Tống cảm thấy mình giống như đói bụng năm ngày vậy.
6 CHƯƠNG 6
Ôm một quyển《 Hán Thư 》 mới từ nơi Lưu Dục mượn được, Đường Tống đè nén nội tâm hưng phấn, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng nhỏ của mình.
7 CHƯƠNG 7
Nghe xong Vương Thọ tự thuật, Đường Tống bất đắc dĩ thở dài. Vương Phúc cứng đầu y sớm đã biết, chính là không nghĩ tới hắn lại không thức thời như vậy, đem kiên cường dùng tại chỗ này, để chịu khổ uổng phí như thế.
8 CHƯƠNG 8
Đường Tống quyết định, cũng không để ý Vương Phúc thái độ ác liệt. Định thần lại, Đường Tống chân thành nói: “Vương Phúc, ta hôm nay là tới thăm ngươi thật, ta chưa từng có ý tứ muốn chê cười ngươi.
9 CHƯƠNG 9
Đường Tống thở phì phì chạy ra khỏi cửa phòng, mới vừa đi vài bước, liền đâm vào một ***g ngực mang theo mùi mực.
Đường Tống hoàn hồn, đồng thời nghe được từ đỉnh đầu truyền tới một trận cười trêu chọc thập phần ý vị: “Ha hả, tiểu lão hổ phát hoàn uy ?”
Đường Tống nghe ra là thanh âm của Lưu Dục, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Lưu Dục vẻ mặt thú vị nhìn y, ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu lại sủng nịch.
10 CHƯƠNG 10
Ngày hôm sau buổi sáng, Lưu Dục vào Lan Thương các đã bị Đường Tống hai mắt đỏ như quả đào chín làm cho hoảng sợ.
Biết là bởi duyên cớ quyển sách kia, Lưu Dục cũng không nói gì, chính là vỗ vỗ bả vai Đường Tống, bày tỏ an ủi.
11 CHƯƠNG 11
Trời vào mùa nóng, bầu trời tựa như thiêu đốt, nóng vô cùng. Cho dù giống Đường Tống thích sách như là vật vỡ thì ta vong, cũng bị sức nóng như hỏa diệm sơn khiến cho có chút nóng nực thấp thỏm, sách xem cũng không vào.
12 CHƯƠNG 12
Đương lúc đột nhiên bị báo Hàn Vương muốn gặp y, Đường Tống cảm thấy chính mình đột nhiên tiến vào hầm lò. Rõ ràng là mùa hè lớn, Đường Tống lại cảm giác toàn thân mình giống như bị đông lạnh thấu.
13 CHƯƠNG 13
Đường Tống chuẩn bị một chút, mới nói: “Chuyện xưa là như vậy. Từ trước có một thư sinh, phàm lười lại nghèo, cả ngày mong chờ có thể tìm được một biện pháp không uổng công mà có thể kiếm tiền.
14 CHƯƠNG 14
“Đường đại ca, ca ta có chuyện muốn đối ngươi nói. ” Vương Thọ nói quanh co nửa ngày, mới nói.
” Ca ngươi ở nơi nào?” Đường Tống hơi có chút kinh ngạc hỏi, từ lần đó cùng Vương Phúc cãi nhau, mình đã lâu cũng chưa gặp qua hắn.
15 CHƯƠNG 15
Phòng Đường Tống là một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng ngủ Vương gia, thuận tiện Hàn Vương bất cứ lúc nào gọi đến.
Vào ban đêm, Lưu tổng quản tường tận kể cho biết Đường Tống chức trách của y.
16 CHƯƠNG 16
Lại nói tiếp, kiếp trước bọn họ vẫn là vợ chồng. ” Đường Tống mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở) nói: “Nói, trước đây có một đôi vợ chồng. Ông chồng thích đánh bạc, nhưng đánh toàn thua.
17 CHƯƠNG 17
Đường Tống là ca ca tốt, từ nhỏ đến lớn Đường Tống đều đem Đường Lâm nâng niu ở trong lòng bàn tay, buộc tóc cho Đường Lâm, bắt dế, nặn tượng đất, làm diều một loạt chuyện nhiều không đếm xuể.
18 CHƯƠNG 18
Bàn tay Đường Tống cũng không quá dài, ngón tay mượt mà, lòng bàn tay đầy đặn, móng tay cắt sửa thực cẩn thận. Không biết có phải vì mới vừa tiếp xúc nước ấm không, ngón tay vẫn còn ấm ấm, đặt trên huyệt Thái Dương vô cùng thoải mái.
19 CHƯƠNG 19
Đường Tống lắc lắc cái đầu có chút choáng, hảo tâm giúp nâng lão quản gia té vào người y không thể nhúc nhích lên. Lão quản gia tuy rằng không mập, nhưng dựa vào người cũng rất là nặng.
20 CHƯƠNG 20
Đường Tống vốn chỉ là đơn thuần tắm rửa cho Vương gia, không nghĩ tới lại khơi lên ngọn lửa dục vọng của Hàn Vương.
Kỳ thật tính dục của Hàn Vương cũng không tràn đầy, trước khi muốn đều tìm Lưu tổng quản trước tiên, kêu Lưu tổng quản chuẩn bị người cho hắn phát tiết.